LƯU TÔ TÔ - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-06-07 18:37:09
Lượt xem: 4,105
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba năm sau, Thánh thượng băng hà, Thái tử đăng cơ, hạ chiếu đại xá thiên hạ. Phủ Vĩnh Xương hầu cũng nằm trong diện được tha.
Khi văn thư phóng thích quan nô được đưa xuống, ta liền sai người mang khế ước bán thân của ba bà cháu tới cho Kinh Nương.
Kinh Nương và Nguyên Anh siết chặt khế ước trong tay, vừa khóc vừa cười. Riêng lão phu nhân thì khá điềm đạm. Đêm hôm ấy, bà an giấc trong mộng mà mỉm cười từ trần.
Vị lão nhân cứng cỏi ấy, đã giữ gìn tôn nghiêm của Hầu phủ suốt một đời, gánh chịu bao nỗi khổ không người thấu hiểu, rốt cuộc cũng được buông tay, an nghỉ rồi.
Lại thêm một năm nữa trôi qua.
Vị tân bảng nhãn mới đỗ khoa thi năm ấy vì từ hôn mà đắc tội với quyền quý chốn Vĩnh Ninh, bị đày đến Ninh Cổ Tháp làm Phủ doãn. Hắn và Nguyên Anh vừa gặp đã tương hợp, cuối cùng định ước trăm năm.
Tận phía Nam xa xôi cũng truyền đến tin tức: ba người con trai của Kinh Nương đều đã qua được giai đoạn khổ sai, tiểu nhi tử lại đỗ Tiến sĩ, được bổ nhiệm về Giang Châu — quê ngoại của Kinh Nương, mời nàng về đó hưởng phúc đoàn viên.
Cành khô của phủ Vĩnh Xương hầu, cuối cùng cũng bật ra một mầm non tươi mới.
Hôm Kinh Nương lên đường, ta đưa Nguyên Anh và Nguyên Tuyết ra tiễn.
Nguyên Anh khóc đến gục đầu, suốt hai mươi năm, con bé chưa từng rời xa Kinh Nương.
Nay một chuyến chia ly, kẻ Nam người Bắc, biển trời cách trở, e là suốt đời khó gặp lại. Tình mẫu tử, thấu tận tâm can.
Kinh Nương cũng rơi lệ như mưa, bàn tay không nỡ rời mái tóc Nguyên Anh, dịu dàng nói:
“Con ngoan, đừng khóc nữa. Đợi mẫu thân an ổn ở Giang Châu, rảnh rỗi sẽ đón con và muội muội sang chơi.”
Nguyên Anh nghẹn lời, chỉ gật đầu liên tục.
Kinh Nương nắm lấy tay ta, nghẹn ngào nói:
“Tô Tô, cả đời ta đã làm không ít việc tốt, nhưng việc tốt nhất… chính là được kết giao bằng hữu với muội.”
Nàng nhìn ta, và nhìn Nguyên Anh.
“Ta giao Nguyên Anh cho muội. Nếu phu quân nó về sau đối xử với nó chẳng ra gì…”
Giọng nàng nghẹn lại.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Thì muội nhất định phải đón con bé về.”
Ta rưng rưng nước mắt, nở một nụ cười thật lớn với nàng:
“Nguyên Anh là con gái của chúng ta, tỷ cứ yên tâm, ta tuyệt không để con bé chịu nửa phần ấm ức.”
Kinh Nương quyến luyến bước lên xe ngựa, đi được một đoạn lại vén rèm xe lên gọi lớn:
“Nguyên Anh! Nhớ kỹ lời mẫu thân dặn!”
“…Mẫu thân! Mẫu thân ơi!”
Nhìn cỗ xe ngựa khuất dần trong tuyết trắng, Nguyên Anh òa khóc, nhào vào lòng ta, run rẩy như đứa trẻ lạc mẹ.
Kinh Nương đi rồi, Nguyên Anh một thời gian dài trở nên trầm mặc, buồn bã. Nguyên Tuyết lo đến nỗi đi loanh quanh cả ngày, sau cùng còn mua về một con sói tuyết con dễ thương từ phiên chợ của người Hồ, mong rằng sẽ khiến tỷ tỷ vui lòng.
Ma ma thì hết cách nghĩ này đến cách khác, biến hóa món ngon các vùng, ngày ngày nấu nướng đủ kiểu để dỗ dành.
Về sau, Nguyên Anh thành thân với vị đại nhân Phủ doãn kia, mùa xuân năm sau hạ sinh một tiểu công tử trắng trẻo bụ bẫm.
Ta liền như thật mà làm ngoại tổ mẫu, chăm con gái, lo cho cháu, trong ngoài bận rộn, đầu tắt mặt tối.
Hôm đầy tháng, trong phủ mở tiệc lớn, khách khứa tấp nập, náo nhiệt ồn ào. Ta liền ở trong phòng cùng Nguyên Anh lánh cái ồn ngoài kia, an tĩnh một hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-to-to/chuong-11.html.]
Ta lấy ra chiếc khóa trường mệnh chạm hồng ngọc, viền vàng ròng, đeo cho tiểu tử kia, cười nói:
“Mang thai mười tháng, đau mở mười phân. Làm mẹ chịu trăm đắng ngàn cay mới sinh được con, chỉ mong Bảo Bảo bình an hạnh phúc, cả đời thuận lợi, mai sau nên người, hiếu thảo với song thân.”
Nguyên Anh cười tít mắt nhìn ta, nhẹ giọng bảo:
“Tô di thật tốt, chẳng khác gì mẫu thân ruột của con.”
Ta khoát tay cười đáp:
“Ta sao sánh được với mẫu thân con. Bà là tiểu thư khuê các, còn ta chỉ là kẻ mở tửu lâu nho nhỏ, thân phận cách xa một trời một vực.”
Ta lại hỏi:
“Con có đói bụng không? Nguyên Tuyết vừa mang về ít sữa dê lên men từ người Hồ, vị béo ngậy lại ngọt dịu, chẳng biết họ làm bằng cách gì, ta đi bảo nó mang vào cho con ăn chút.”
Nguyên Anh cười nói:
“Con vẫn thích nhất là kẹo đậu phộng giòn. Nhớ khi còn nhỏ từng ăn một miếng, thơm bùi giòn rụm, cả đời chẳng gặp lại loại nào ngon bằng.”
Chẳng lẽ con bé vẫn luôn nhớ chuyện ta từng cho nó một miếng kẹo đậu phộng ở am Tùng Mai khi con bé mới ba tuổi sao?
Ta lo lắng quay đầu lại, thấy Nguyên Anh vừa đùa với đứa trẻ vừa nói: “Sau khi sinh Bảo nhi, con mới thật sự cảm nhận sâu sắc được tình mẫu tử. Nếu như con của con bị người khác cướp mất, chắc chắn con sẽ không chịu nổi mà khóc đến mù mắt mất.”
“Con…” Nguyên Anh nói dở, gương mặt tròn trịa nở nụ cười ngọt ngào, “Tô di, con có thể gọi người một tiếng ‘mẫu thân’ không?”
Tim ta chợt siết lại, có phần ngơ ngác không hiểu, lại có chút xúc động lờ mờ không thể gọi tên.
“Sao lại đột nhiên gọi ta là mẫu thân? Ta… ta tất nhiên vui lòng, chỉ là…”
Nguyên Anh vẫn mỉm cười, nhưng lệ đã tuôn đầy hai má:
“Mẫu thân con lúc rời đi đã kể cho con mọi chuyện. Mẫu thân thật ngốc, chẳng soi gương nhìn xem con giống người đến nhường nào.”
Ta ngơ ngác nhìn nàng, cổ họng như bị nghẹn cứng, trăm ngàn lời nơi đáy lòng rối như tơ vò, lại không thốt được một chữ.
Nó biết rồi.
Tất cả… nó đều biết tất cả rồi.
Con gái ta, cuối cùng đã thừa nhận ta là mẫu thân của nó.
Ta muốn hét lên, muốn òa khóc, muốn mở tiệc ba ngày ba đêm, mời hết thảy hương thân phụ lão ở Ninh Cổ Tháp đến ăn mừng.
Thế nhưng ta lại chỉ có thể ngây người đứng đó, chẳng nói nên lời.
Cửa bật mở, Nguyên Tuyết hớn hở chạy vào, reo to:
“Mẫu thân ơi, tỷ tỷ ơi, muội đến rồi đây! Cháu trai đã dậy chưa?”
Nó đưa tay ôm lấy ta, lại quay qua nắm lấy tay Nguyên Anh, ba bàn tay chúng ta chạm vào nhau, ngay khoảnh khắc ấy, ta như nghe thấy huyết mạch tương liên, tiếng m.á.u nóng róc rách chảy qua từng tấc da tấc thịt.
Ta cũng dang tay, ôm trọn lấy hai đứa nhỏ vào lòng.
Xuân về rồi.
Thật tốt biết bao.
Ta thầm nghĩ như vậy.
Hết.