Lưu Ngư Vô Dạng - Chương 78: Vũng Lầy X

Cập nhật lúc: 2025-03-11 18:42:24
Lượt xem: 0

Hàn Tá hơi hối hận một chút, có phải tại hắn quá nóng vội hay không? Vừa rồi chỉ trong một chớp mắt, không khí lại phù hợp, nếu không nói, hắn không biết phải chờ tới khi nào.

“Tôi…”

“Nhưng lần sau vẫn có thể hẹn ăn cơm.” Nguyễn Dư chớp mắt, “Chỉ ăn cơm.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories

“Được” Hàn Tá cười gật đầu, không hề có ý sửa chữa gì cả.

Hắn cảm thấy lập trường của Nguyễn Dư rất kiên định.

Sự đẹp đẽ phía sau sự m.ô.n.g lung, chung quy không kéo dài.

Hơi nước sẽ tan đi, dù lau hay không đều sẽ tan.

-_-

Hàn Tá phù dung sớm nở tối tàn, lại khiến cho Nguyễn Dư bị ba người ở phòng ngủ nói chuyện bát quái trêu ghẹo nhiều ngày. Lúc đầu cô còn giải thích, nhưng sau đó phát hiện giải thích cũng không có tác dụng gì, dứt khoát mặc kệ.

Hoá ra không chỉ thích một người mệt, được người khác thích mà mình không thích người đó, cũng rất mệt.

Nguyễn Dư trong sự mệt mỏi gian nan này hướng về phía trước, nhưng mỗi khi gặp Đằng Dực, lại bị đánh về vực sâu. Sau thi đấu Street Dance Hồng Ưng, hai người bọn họ hoàn toàn phát triển thành trạng thái hai người xa lạ.

Trước kia tuy cũng không có gì, nhưng ít ra mỗi lần gặp mặt còn có thể chào hỏi, hiện giờ mỗi lần Đằng Dực nhìn thấy cô, ngay cả chào cũng không chào, trực tiếp coi như không thấy.

Nguyễn Dư tức giận, hắn không để ý tới cô, dĩ nhiên là cô sẽ không chủ động mà quan tâm tới hắn.

Nhưng cô rất là ấm ức.

Đằng Dực dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà ôn hoà với tất cả mọi người, lại lạnh lùng với cô như thế?

Cô không muốn thích hắn nữa, nhưng người đã rơi vào vũng lầy, càng giãy giụa, lại càng hãm sâu hơn, khi tự mình nói với mình đừng nghĩ đến nữa cũng là một loại nhung nhớ.

Nguyễn Dư chỉ có thể cố gắng tránh gặp được hắn.

Cô đến căn cứ huấn luyện nhảy Tây Du Nhai dạy Đằng Hạo học bù, thì cứ thế ở trong văn phòng, không tham dự trò chuyện ở phòng luyện tập hay bữa ăn khuya cũng không thèm tham gia, Mỗi ngày cô cứ đúng giờ xuất hiện, đúng giờ rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luu-ngu-vo-dang/chuong-78-vung-lay-x.html.]

Không có ai chú ý tới cô tự mình phân cao thấp thế nào, mọi người đều chú ý lên người Phương Uyển.

Dạo này Phương Uyển mỗi ngày đều tới căn cứ báo danh, mỗi lần tới cô ta đều mang theo trà sữa hoặc cà phê, sau khi dỗ dành mọi người vui vẻ cô ta sẽ đi tìm Đằng Dực. Khi Đằng Dực luyện nhảy thì cô ta xem, khi Đằng Dực nghỉ ngơi thì ở bên cạnh, một tấc cũng không rời, giống như là chỉ sợ lười nhác buông lỏng người sẽ bị đoạt mất.

Nguyễn Dư chạm mặt Phương Uyển một lần ở toilet.

Lúc ấy, toilet chỉ có hai người, Nguyễn Dư gật đầu chào hỏi với Phương Uyển, cô ta lại không có dáng vẻ hiền lành dễ gần ngày xưa, không thèm liếc nhìn cô một cái.

Lúc trước làm bộ làm tịch, lúc sau tất nhiên sẽ lộ nguyên hình, thật sự khiến cho Nguyễn Dư kinh ngạc.

Nhưng mà, đ.â.m thủng tầng giấy của sổ này cũng tốt, mọi người đều không cần tiếp tục nguỵ trang.

Đầu tháng Mười, Liêu Thành mưa thu liên miên, trước khi có mưa thu, logo của Tây Du cuối cùng cũng thành công treo lên, nghĩa là công ty luyện nhảy Tây Du Nhai sắp khai trương rồi.

Mà trong khoảng thời gian này, Đằng Dực cũng vô cùng bận rộn, ngoại trừ đi học, luyện nhảy, hắn cũng phải xã giao ngày một nhiều thêm. Nguyễn Dư không chỉ thấy một lần, hắn uống say như c.h.ế.t được người khác dìu về.

Cô rất đau lòng, nhưng mà cô biết mình không có tư cách để đau lòng, điều duy nhất cô có thể làm là đứng từ xa mà nhìn hắn, không khiến hắn phải phiền muộn.

Cuối tháng Mười, bắt đầu báo danh cuộc thi phân cấp tiếng phổ thông ở trường.

Nguyễn Dư chuẩn bị tham gia lấy chứng chỉ cấp một.

Sau khi cải cách và thử nghiệm các cấp bậc tiếng phổ thông, lấy chứng chỉ cấp một càng ngày càng khó khăn. Mấy anh chị khoá trên muốn đạt được chứng chỉ này đều phải đến ban huấn luyện của trung tâm huấn luyện đài phát thanh Liêu Thành.

Nguyễn Dư không có tiền, chỉ có thể mua CD về rồi tự mình luyện.

Cô cũng trở nên rất bận rộn, bận rộn đến nỗi không có thời gian lo được lo mất, cũng khiến cho cô tạm thời quên đi những tình cảm linh tinh trong đáy lòng. Nhưng cô biết, cho dù nỗ lực thế nào, cô cũng không thể quay trở lại làm một Nguyễn Dư không gợn sóng như trước kia.

________

Lời người dịch: Thật ra bắt đầu từ chương 69 đến hết chương 78, với đầu đề là “Vũng Lầy” tác giả đã để một chương liền mạch. Mình dịch xong thì cảm thấy hụt hơi, vì nó quả thực là “Vũng lầy” (Đầm lầy” khiến cho mình cảm thấy rất là bức bối, cảm giác bức bối của nhân vật trong truyện. Vì thế, chương 69 thực sự đã được chia thành 10 chương nhỏ, vì thế nên chương sau “Vũng lầy” là chương 70 cũng đã bị đánh số tăng lên thành 79. Cái này là do mình tự ý, để đảm bảo độ dài và số lượng chữ của mỗi chương tương đương với nhau, để cho bản thân mình tự thấy là mình không hề lười, tiến độ dịch của mình không hề chậm, hihi.

Thật sự là đọc truyện này xong, mình cảm thấy tràn trề tinh lực để nỗ lực và cố gắng, song lại muốn quay trở về thời gian còn trẻ, để nỗ lực và cố gắng, không cần làm nên chuyện lớn, chỉ cần nỗ lực hết mình làm những việc mình muốn và đạt được mục tiêu mình đặt ra là mãn nguyện rồi. (Thật sự hơi tiếc nuối tuổi trẻ của mình thật!)

Vì thế, chỉ mong những bạn trẻ, cho dù là nam hay nữ, hiểu rõ ý tứ của tác giả thì hãy cố gắng nỗ lực, không vì ai cả, mà vì bản thân mình, để sau này không cảm thấy nuối tiếc vì cái gì cả. 

Loading...