Lưu Ngư Vô Dạng - Chương 50: Hàn Tá

Cập nhật lúc: 2025-02-26 16:46:08
Lượt xem: 0

Trần Mạn Bạch nói ra tất cả những bất mãn đối với lớp trưởng Vưu Nhạc Huyên, việc ngầm lạm dụng chức quyền, chuyện đua đòi vô vị, chuyện mách lẻo bạn học cố tình gây sự… từng sự việc một, Thái Trí sau khi nghe xong thì không biết phải làm thế nào.

Rốt cuộc, Vưu Nhạc Huyên là lớp trưởng do hắn chỉ định. Rốt cuộc, ở đây còn có giáo y và Hàn Tá nữa.

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.

“Đi thôi đi thôi, ra bên ngoài hãy nói! Đừng quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi!” Thái Trí kéo mấy người Trần Mạn Bạch ra ngoài.

Hàn Tá cũng muốn đi ra, lại bị giáo y gọi lại.

“Bạn học!”

“Dạ?”

“Đi tới căng tin mua một chai nước tăng lực tới đây, redbull gì đó!” Giáo y nói.

Hàn Tá chần chừ một chút: “Căng tin ở đâu ạ?”

“Em không phải là sinh viên của Đại học Ngưỡng Sơn à?”

“Em là sinh viên của Đại học Hồng Thượng.”

“Vậy thì thôi, để cô đi mua, em ở đây trông.”

“...”

Hàn Tá còn định nói gì, giáo y đã bước nhanh ra ngoài, lúc đi còn tiện tay đóng cửa.

Trong phòng chớp mắt chỉ còn hai người bọn họ.

Nguyễn Dư nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, Hàn Tá nhìn thấy, lập tức qua đó mở cửa ra.

“Hơi buồn một chút!” Hắn đứng ở cạnh cửa, nhìn bên ngoài, lại nhìn Nguyễn Dư, tìm lời để nói chuyện.

“Đúng là hơi buồn một chút!” Nguyễn Dư xoa chóp mũi.

Hàn Tá nhìn xung quanh, mở luôn cả cửa sổ.

Gió ùa vào, thổi đến nỗi tủ thuốc cũng lay động một chút.

Mấy người Trần Mạn Bạch đứng ở hành lang nói chuyện, giọng nói mơ mơ hồ hồ, nghe không rõ ràng lắm, nhưng có thể cảm giác được hai bên đều nói chuyện vô cùng vui vẻ.

“Hôm nay cảm ơn cậu.” Nguyễn Dư nói.

“Không có gì!” Hàn Tá đi về phía cô vài bước, dùng chân khều một cái ghế, ngồi trước mặt cô, “Cậu thật sự không sao à?”

“Không sao!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luu-ngu-vo-dang/chuong-50-han-ta.html.]

“Nhìn sắc mặt của cậu thực sự không tốt.”

“Thật sự không sao mà!”

Hàn Tá ho nhẹ, lại không biết nói chuyện gì.

Hai người ngồi đối mặt.

Nguyễn Dư lặng lẽ đánh giá hắn.

Chàng trai này rất nghiêm túc, cả khuôn mặt rất đẹp, ngũ quan xứng với danh hiệu hotboy của hắn, nếu chỉ luận về nhan sắc, đúng là ngang với Đằng Dực.

Trên đời này sao có nhiều người đẹp thế nhỉ!

“Cậu tên là Nguyễn Dư phải không?” Hàn Tá bỗng nhiên nhớ ra cái gì

“Đúng vậy!”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories

“Tôi là Hàn Tá, tôi thường xuyên nghe cậu nhắc tên cậu ở nhà!”

“Cậu?” Nguyễn Dư phản ứng không kịp.

“Chủ nhiệm lớp Thái Trí của các cậu là cậu của tôi.”

Nguyễn Dư ngây người.

Khó trách vừa rồi ở sân thể dục, hai người bọn họ nhìn rất là quen thuộc, hoá ra còn có mối quan hệ như thế. Như thế nghĩa là, chẳng phải họ ở trước mặt hắn lừa cậu của hắn hay sao?

“Chuyện kia…”

“Không sao đâu, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu.” Hàn Tá giống như hiểu suy nghĩ của cô, cười cười, “Cậu của tôi, có đôi khi nhìn người không chuẩn, nhưng ông ấy rất thích cậu, ông ấy thường xuyên khen cậu thông minh lại nỗ lực, nói là tôi ngốc, bảo tôi lấy cậu làm tấm gương để học tập cho tốt.”

“Vậy cậu đúng là ngốc.”

“Hả?”

“Nếu tôi mà là cậu, sẽ chớp lấy cơ hội này, để cho cậu nhìn xem gương mặt thật của “con nhà người ta” trong miệng cậu ấy.

Hàn Tá còn suy nghĩ về câu nói của cô.

“Chắc là cậu phải thấy tôi rất phiền phải không.” Nguyễn Dư nhìn Hàn Tá, “Dù sao thì lúc còn nhỏ, người mà tôi ghét nhất là chị gái nhà bên  hay được bố tôi khen ngợi.”

“Vậy thì hiện tại tôi đi mật báo có kịp không?” Hắn nghiêm túc nói.

“Cậu đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để nói sự thật rồi. Cậu phải nói ngay lúc biết được tôi đang nói dối. Hiện giờ chúng ta đã là người cùng thuyền rồi!”

Hàn Tá nở nụ cười.

Theo nụ cười sang sảng của hắn, không khí xẩu hổ của phòng y tế rốt cuộc cũng biến sạch.

Loading...