Lưu đày thần y mang theo không gian chạy nạn - Chương 893
Cập nhật lúc: 2024-09-10 14:18:50
Lượt xem: 120
"Ta không khổ... không khổ... chỉ cần mọi người còn sống được là tốt..."
Vừa nói, Mặc lão phu nhân quả thực không nói được ra lời, chỉ có thể nghe được tiếng âm thanh thút thít.
Tám năm trước, lúc Mặc Hàm Nguyệt chỉ mới tám tuổi, ấn tượng duy nhất của nàng ấy về phụ thân là một người cao lớn và uy nghiêm.
Bây giờ gặp lại phụ thân, nàng ấy hoàn toàn không nhận ra ông ấy.
Tuy nhiên, loại tình cảm gia đình xuất phát từ huyết thống này khiến nàng ấy có một cảm giác thân thiết không thể giải thích được với ông già trước mặt.
Tiểu nha đầu ngượng ngùng, lại thấy mẫu thân đang khóc nức nở, nàng ấy đỡ Mặc lão phu nhân đang đứng ở đó khóc.
Mặc Cửu Diệp đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này, cũng không cầm được nước mắt.
Vì để giảm bớt bầu không khí, hắn cũng không vội dìu phụ thân vào phòng, mà hắn đẩy Mặc Hàm Nguyệt đi về phía trước.
Hắn nhớ rõ lúc phụ thân ở nhà, người ông ấy thương nhất chính là Mặc Hàm Nguyệt, nữ nhi duy nhất của ông ấy, có thể nói khi ngậm vào miệng thì sợ tan, khi cầm vào thì sợ đánh rơi.
Tình huống lúc này, để muội muội nhận ra phụ thân có lẽ là cách tốt nhất để vơi đi bi thương.
Nghĩ đến đây, Mặc Cửu Diệp kéo Mặc Hàm Nguyệt đi đến trước mặt Mặc Kình.
"Phụ thân, người nhìn xem, Hàm Nguyệt bây giờ đã thành đại cô nương rồi."
Quả nhiên, sau khi nghe Mặc Cửu Diệp nói, sự chú ý của Mặc Kình nhanh chóng đổ dồn vào Mặc Hàm Nguyệt.
Tiểu cô nương trước mặt vẫn xinh đẹp như ngày nào, đôi mắt to sống động giống hệt như khi còn nhỏ. "Là Hàm Nguyệt sao? Cũng đã lớn thành đại cô nương rồi, phụ thân không thể bế được nữa rồi."
Vừa nói, Mặc Kình vô thức nhìn đôi chân vẫn còn co rúm của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/chuong-893.html.]
Nhìn thấy vẻ mặt có chút không tự nhiên của phụ thân, Mặc Hàm Nguyệt cố lấy hết can đảm gọi một tiếng: "Phụ thân."
Nghe nữ nhi yêu quý gọi một tiếng phụ thân, nước mắt của Mặc Kình lại không kìm được mà chảy xuống.
Nhìn thấy phụ thân khóc, Mặc Hàm Nguyệt cũng có chút mất kiểm soát, nàng ấy tiến lên vài bước giữ khoảng cách gần nhất với Mặc Kình, ngập ngừng đưa tay ra chạm vào ông ấy.
"Phụ thân... Ô ô ô... Hàm Nguyệt nhớ người nhiều lắm... Ô ô ô..."
Mặc Kình hướng người về phía trước, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ nhi.
"Hàm Nguyệt không khóc, từ nay phụ thân sẽ luôn ở bên các con."
Mặc Kình vừa nói xong, Mặc Hàm Nguyệt càng khóc lớn hơn, nàng ấy từ nhỏ đã không có phụ thân, mặc dù các ca ca rất yêu quý, nhưng nàng ấy vẫn cảm thấy có chút mất mác khi nhìn mấy tỷ muội khác nhắc đến phụ thân họ như thế này như thế kia.
Hơn nữa, nàng ấy chưa bao giờ quên tình yêu mà phụ thân thân dành cho mình, giờ đây nhìn thấy phụ thân mình ở tuổi xế chiều, Mặc Hàm Nguyệt cảm thấy trái tim mình rỉ máu.
Trong ấn tượng của nàng ấy, phụ thân là một người cao lớn, uy nghiêm, giờ gặp lại, lại biến thành bộ dáng mà nàng ấy không dám tưởng tượng đến.
Hơn nữa, phụ thân như vậy càng khiến nàng ấy đau lòng hơn.
Mặc Hàm Nguyệt lại tiến về phía trước một chút, ôm chặt lấy cánh tay đang duỗi ra của phụ thân, khóc đến mức cảm thấy xót xa.
Mặc Kình vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà của nàng ấy bằng tay kia.
"Hàm Nguyệt ngoan, từ giờ phụ thân sẽ không đi đâu cả, phụ thân sẽ ở nhà với Hàm Nguyệt nhé."
Lúc này Mặc Kình vẫn chưa hay biết, nữ nhi bây giờ đã trưởng thành, hơn nữa ngày cưới của nàng ấy đã cách không còn xa nữa.
Ở trong lòng ông ấy, Hàm Nguyệt là một đứa bé mềm mại như sáp, cần được yêu thương.