Lưu đày thần y mang theo không gian chạy nạn - Chương 618
Cập nhật lúc: 2024-08-31 09:35:15
Lượt xem: 150
Nghe cửu đệ nói như vậy, lúc này Mặc Nguyên Sách mới ý thức được, bây giờ ngay cả đứng dậy cũng là hy vọng xa vời, hắn ta làm sao báo thù được chứ?
Hắn ta gắng bình tĩnh lại, làm bản thân trở nên lý trí hơn.
Ngược lại một ít lý trí này lại khiến cho trong lòng Mặc Nguyên Sách cảm thấy nản lòng thoái chí.
Đầu tiên hắn ta giơ bàn tay đầy sẹo và gầy như que củi của mình lên nhìn, sau đó cười lạnh nói: “Ta thật đúng là không biết tự lượng sức mình, sao ta có thể trả thù với một cơ thể như vậy đây?”
Mặc Cửu Diệp thấy thất ca đang có tâm trạng uể oải, vội vàng khuyên giải nói: “Thất ca, y thuật của Nhiễm Nhiễm rất tốt, nhất định nàng ấy sẽ chữa khỏi cho huynh.”
Để làm cho Mặc Nguyên Sách tin lời mình nói, Mặc Cửu Diệp còn nói cho hắn ta biết tình hình lúc đó của bát ca, bọn họ đều được Nhiễm Nhiễm chữa khỏi.
Vừa rồi Mặc Nguyên Sách vẫn chìm đắm trong suy nghĩ lụn bại của mình, lúc này mới lo lắng nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.
Cho dù lúc này hắn ta có chán nản thế nào, từ nhỏ việc dạy dỗ cũng không hề lơ là, hắn ta cố gắng gật đầu với Hách Tri Nhiễm một cái.
"Cửu đệ muội, vất vả cho muội rồi."
Hách Tri Nhiễm cũng cúi đầu đáp trả.
"Thất ca yên tâm, cơ thể của huynh và tứ ca ta đều có thể chữa khỏi."
Mặc Nguyên Sách không biết rốt cuộc cửu đệ muội có khả năng gì, nhưng vừa rồi cửu đệ đã nói quỷ lỗi cổ trong người hắn ta và tứ ca đều được nàng giải trừ, điều này cho thấy năng lực của cô không tầm thường.
Có hy vọng thì ai sống trong thất vọng nữa chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/chuong-618.html.]
"Vậy sau này đành làm phiền cửu đệ muội." Mặc Nguyên Sách vẫn khách sáo như cũ. Hách Tri Nhiễm cũng vội vàng trả lời: "Thất ca khách sáo rồi, đều là người một nhà, gì mà phiền toái hay không phiền toái."
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, Mặc Tu Yên đang nằm ở bên trong giường cũng từ từ tỉnh lại.
Cảm giác đầu tiên của hắn ta là bên cạnh có thêm một người.
Hắn ta quay đầu lại, hóa ra đó là một người bị thương giống mình.
Bởi vì hai người đều đang nằm cho nên tầm mắt của Mặc Tu Yên nhìn Mặc Nguyên Sách không tốt lắm, làm cho hắn ta không nhận ra huynh đệ ruột nhà mình.
Mặc Cửu Diệp thấy tứ ca tỉnh lại, vội vàng nói: "Tứ ca, chúng ta vừa ra ngoài cứu được thất ca về."
Nghe vậy, Mặc Tu Yên cố gắng dùng khuỷu tay nâng người lên xem xét những người bên cạnh.
Mặc Nguyên Sách hưng phấn nói một tiếng: "Tứ ca, là ta."
Một đôi huynh đệ cùng cảnh ngộ bốn mắt nhìn nhau thật lâu, không nhịn được hốc mắt đồng thời đỏ lên.
Đặc biệt là Mặc Nguyên Sách, trong ấn tượng của hắn ta, tứ ca đã c.h.ế.t trong trận chiến hơn nửa năm trước, bây giờ hắn ta vẫn còn sống, quả thực chính là trời cao ban phước.
Nếu như Mặc Cửu Diệp biết được suy nghĩ của hắn ta thì nhất định Mặc Cửu Diệp sẽ nói, ông trời nào ban phước chứ, tất cả đều là công lao của Nhiễm Nhiễm.
Nếu không có nàng, sợ rằng bây giờ chính mình cũng trở thành một nắm đất vàng, nào còn có cơ hội tìm thấy huynh trưởng thất lạc, còn có thể giải cổ trùng và chữa trị cho họ.
Nghĩ đến đây, Mặc Cửu Diệp không nhịn được nói đến công lao của thê tử bảo bối nhà mình.
"Tứ ca, thất ca, huynh đệ chúng ta còn có thể sống sót để gặp lại nhau, tất cả đều là công lao của Nhiễm Nhiễm. Nếu không có nàng, ta cũng đã bị Thuận Vũ Đế đánh một trăm trượng, cho dù không có sát thủ đuổi giết, e rằng ta cũng không thể sống sót mà đến được tây bắc." Khả năng cũng sẽ bị Tư Manh tiên sinh gì đó bắt đi hạ cổ.