Lưu đày thần y mang theo không gian chạy nạn - Chương 146
Cập nhật lúc: 2024-08-14 08:35:28
Lượt xem: 351
Kiếp trước hoàn cảnh sống của Hách Tri Nhiễm rất ít có cơ hội tiếp xúc với trẻ nhỏ, hiện tại nhìn thấy bộ dạng Tạ Lâm kháu khỉnh khỏe mạnh, trong lòng lập tức gợn sóng.
Nàng nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tạ Lâm.
"Lâm nhi ngoan, thẩm thẩm cho cháu ăn đường'.
Vừa nói, Hách Tri Nhiễm vừa đưa ý niệm vào không gian, lợi dụng ống tay áo che lấp, lấy ra hai miếng đường phèn ở quầy gia vị trong phòng bếp.
"Lâm nhi lặng lẽ ăn nhé, đừng để những người xấu khác cướp mất".
Dù sao cũng là trẻ con, Hách Tri Nhiễm vừa nói tới xấu, Tạ Lâm theo bản năng nhìn về phía người nhà họ Hà cùng người nhà họ Lý.
Nhìn thấy ánh mắt những người đó bốc hỏa, Tạ Lâm rụt cổ lại.
Vì không cho đường phèn rơi vào tay người xấu, cậu ta vội vàng nhét hết vào miệng, cá ôm trong n.g.ự.c cũng không cần, nhanh chóng chạy tới bên người cha cậu.
Hách Tri Nhiễm nhìn Tạ Lâm chạy đi xa, chọn một ít cá trong đám cá đã được nhóm nữ quyến làm sạch.
Mặc Cửu Diệp cực kì có ánh mắt, tiến lên theo, tìm về mấy khối đá, dựng một cái bếp lò đơn giản, sau đó ngồi xổm một bên hỗ trợ nhóm lửa.
Nam nhân nhà họ Tạ cùng nhà họ Phương thấy thế, cũng học theo Mặc Cửu Diệp, dựng bếp lò.
Nhà họ Mặc nhân nghĩa, mua chảo sắt lớn cho bọn họ, lại cho cả lương thực cùng rau dưa.
Nếu bọn họ cứ ăn đồ người ta làm sẵn, vậy thì không thể nào nói nổi.
Ba cái chảo sắt lớn đều đồng thời lên bếp, Hách Tri Nhiễm phụ trách chế biến cơm chiều cho nhà họ Mặc, nhà họ Phương và nhà họ Tạ cũng lục tục có nữ quyến trở về bắt đầu thu xếp làm cơm chiều. Trong lòng Bành Vượng biết nhà họ Mặc làm cơm chiều chắc chắn có một phần của bọn họ, vì vậy phân phó nhóm quan sai vơ vét củi quanh bốn phía rồi đưa đến, cũng coi như ra một chút sức lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/chuong-146.html.]
Nữ quyến nhà họ Tạ cũng nhà họ Phương đều không biết nấu cơm, toàn bộ đều mô phỏng theo các thao tác của Hách Tri Nhiễm.
Sau nửa canh giờ, bên nhà họ Mặc nồi cá kho sắc hương vị đều có đã ra nồi.
Vừa mới nhấc nắp nồi lên, hương thơm của đồ ăn bay xa ra ngoài.
Cái này không cần phải phân cho nhà họ Tạ và nhà họ Phương, chỉ cần đưa cho nhóm quan sai một ít, mỗi người nhà họ Mặc cầm một bát cơm, vây quanh chảo sắt hưởng dụng trước.
Lúc này, cá kho nhà họ Phương và nhà họ Tạ cũng nấu xong, chẳng qua so sánh với nhà họ Mặc, hương vị chỉ tính là tạm được.
Mặc dù như vậy, cũng khiến cho nhà họ Lý và nhà họ Tạ ở cách xa đố kị không chịu nổi.
Hôm nay quan sai phát ra lòng tốt, phát cho bọn họ mỗi người một cái bánh bao đen.
Mặc dù như vậy, đã mấy ngày rồi bọn họ chưa được nếm qua chút dầu mỡ nào, bụng vang lên tiếng thì thầm như cũ.
Cánh tay không bị thương kia của Lý Nhu Nhi nắm chặt thành quyền, ngay cả đầu móng tay đ.â.m sâu vào thịt cũng không biết.
Chu thị là người đầu tiên phát hiện nàng ta không bình thường, nhớ lại cảnh các nàng bị người nhà họ Mặc quần ẩu, đến bây giờ Chu thị còn có chút sợ hãi.
Bà ta vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở Lý Nhu Nhi: "Nhu Nhi, chúng ta không phải là đối thủ của độc phụ kia, về sau cũng đừng trêu chọc các nàng".
Lý Nhu Nhi hưng hăng trừng mắt liếc nhìn Chu thị một cái.
Đối với người mẹ cả đời chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng này, nàng ta thực sự không muốn nói cái gì. Nàng ta quay đầu đi, nhắm mắt lại giả vờ dưỡng thần, trong đầu tràn ngập hình ảnh Mặc Cửu Diệp ngồi xổm bên bếp nhóm lửa cho Hách Tri Nhiễm.
Nàng ta nhìn từ xa, tuy nói hai người kia đều không hề có sự giao lưu, nhưng cái loại hình ảnh phu xướng phụ tùy này, thực sự khiến nàng ta đau đớn.