Lưu đày thần y mang theo không gian chạy nạn - Chương 1042
Cập nhật lúc: 2024-09-18 14:55:16
Lượt xem: 75
Bà ấy làm bà đỡ đẻ bao nhiêu năm nay, vẫn là lần đầu tiên gặp trường hợp này.
Nam nhân không chịu rời đi thì thôi đi, đây... Đây... Đây hầu như là người nhà đều tiến vào kề cạnh rồi...
Bà đỡ đẻ Triệu lấy lại tinh thần: "Ta biết các người đều quan tâm lão Cửu gia, chỉ để lại một người giúp đỡ là được rồi."
Nhiều người như vậy, bà ấy đều đã cảm thấy ngột ngạt, chớ nói chi là sản phụ.
Mặc lão phu nhân cũng hiểu rõ điều này, vừa rồi nếu không phải thông gia mẫu đi vào, bà cũng sẽ không đi theo.
Bà đưa mắt liếc nhìn đám nhi tức phía sau, bà xua tay.
"Đều nghe lời của bà đỡ đẻ, chúng ta ra ngoài chờ."
Hách phu nhân muốn ở lại, nhưng nhìn thấy Mặc lão phu nhân đều đã dẫn theo các nữ quyến đi ra ngoài, nếu bà ấy tiếp tục ở lại bị bà đỡ đẻ đuổi nữa thì không hay.
Bà ấy đỏ hoe vành mắt liếc nhìn vẻ mặt đau khổ của nữ nhi trên giường, không nỡ đi theo các nữ quyến Mặc gia rời khỏi.
Hách Tri Nhiễm cũng tán thành cách làm của bà đỡ đẻ Triệu, nhiều người trông coi nàng như thế kia, đặc biệt là vây quanh bốn phía tới mức không lọt gió, nàng sẽ tự nhiên nảy sinh một cảm giác ngột ngạt.
Giờ phút này cảm giác đau đớn của nàng đã hoàn toàn không giống như ban đầu, đau đớn sẽ có một ít thời gian gián đoạn.
Từ sau khi mọi người đi ra ngoài, thì cảm giác đau đớn của nàng kéo tới cũng chưa từng ngừng lại.
Vì giữ thể lực, cho dù đau đến nỗi muốn phát tiết một phen, nàng vẫn kiên cường chịu đựng.
Sống chung lâu rồi, Mặc Cửu Diệp tự nhiên hiểu rõ từng cử chỉ hành động của nàng. Hắn đau lòng dùng khăn lau mồ hôi trên trán nàng.
"Nhiễm Nhiễm, nếu đau thì hãy la lên, hoặc nàng đánh ta cũng được." Mặc Cửu Diệp đưa người lại gần, để Hách Tri Nhiễm tiện phát tiết.
Tuy Hách Tri Nhiễm đau đến nỗi c.h.ế.t đi sống lại, nhưng cũng không mất đi lý trí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/chuong-1042.html.]
Thấy Mặc Cửu Diệp lại gần, nàng xê dịch người về phía sau.
Thấy nàng như vậy, tâm trạng của Mặc Cửu Diệp quả thực có thể dùng từ hoang mang lo sợ để hình dung.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, giữ c.h.ặ.t t.a.y Hách Tri Nhiễm.
"Nhiễm Nhiễm, chúng ta chỉ sinh một lần này, sau này không sinh nữa, nhìn nàng chịu tội, ta quả thực sống không bằng chất."
Hắn thật sự đau lòng, tức phụ là một nữ tử kiên cường, cơn đau mà nàng đều không chịu nổi, không cần nghĩ cũng biết đau như thế nào.
"Ta thật sự không sinh nữa đâu..." Hách Tri Nhiễm gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này.
Cơn đau này, nàng cũng không biết phải hình dung ra sao.
Mặc Cửu Diệp nhẹ nhàng vỗ nàng: "Được, sau này chúng ta không sinh nữa."
Bà đỡ đẻ Triệu nghe thấy đối thoại của hai phu thê, vốn không nên xen miệng, nhưng bà ấy vẫn không nhịn được.
"Vương triều Đại Thuận chúng ta chú trọng nhiều con nhiều cháu, tuổi các người còn trẻ, dáng vẻ lại xinh đẹp, oa oa sinh ra chắc chắn trắng trẻo mập mạp, không sinh thêm mấy đứa làm sao được chứ?"
"Không sinh nữa!"
"Đánh c.h.ế.t cũng không sinh nữa!"
Hai phu thê hầu như đồng thanh nói ra.
Hách Tri Nhiễm là bị tra tấn bởi sự đau đớn này, Mặc Cửu Diệp thì nghĩ đến lại để tức phụ chịu tội như thế, trái tim của hắn đều đang rỉ máu. Bà đỡ đẻ Triệu thấy thái độ của phu thê son, lập tức ngậm miệng lại.
Nhưng trong lòng bà ấy lại oán thầm, bà đã thấy nhiều nữ tử nói như vậy, về sau người nào còn không phải sinh như thường.
Chuyện sinh hài tử này, trong mắt bà ấy chính là lành vết sẹo bèn quên đau, làm sao có thể không sinh?
Mặc dù trong lòng bà ấy nói thầm, nhưng bà đỡ đẻ Triệu cũng không hề dám lơ là, từng giây từng phút quan sát tình hình của Hách Tri Nhiễm.