Lưu đày thần y mang theo không gian chạy nạn - Chương 1016
Cập nhật lúc: 2024-09-18 13:29:59
Lượt xem: 129
Nam Kì không ra tay với Mặc gia, chắc hẳn cũng là còn niệm một ít tình huynh đệ lúc trước của bọn họ.
Nếu nói sau khi Nam Kì ngồi vào vị trí đó, sẽ đặc xá tội danh của Mặc gia, Mặc Cửu Diệp không hề nghĩ tới.
Chỉ hy vọng trong thời gian vài năm ngắn ngủi hắn ta tại vị, đừng chống đối Mặc gia giống như Thuận Vũ Đế là được.
Thế nhưng, nguyên nhân hắn và Nam Kì đi vào bế tắc, bên trong cất giấu bí mật to lớn, nếu như ngày nay không phải Nam Thụy để Đức phi ở lại Tây Bắc biểu hiện thành ý lớn như vậy, Mặc Cửu Diệp sẽ không nói đâu.
Nhưng suy xét tới lần này Nam Thụy vào kinh xác thực là vì Mặc gia mới đi mạo hiểm, hắn không thể không nhắc nhở một phen.
"Đến kinh thành, ngươi có thể âm thầm liên lạc với một phụ tá của Nam Kì, hắn ta tên Phí Nam Vũ, có lẽ hắn ta có thể giúp ngươi."
Còn về thân phận của Phí Nam Vũ, Mặc Cửu Diệp định giữ lại.
Tới lúc đó, đợi sau khi Nam Thụy rời khỏi Tây Bắc, hắn sẽ bảo Tiểu Bạch mang thư cho Phí Nam Vũ, nói rõ ràng tình hình Nam Thụy vào kinh.
Chỉ cần hai người này có thể đứng trên một chiến tuyến, trong tay hai bên đều sẽ có thêm một lợi thế tranh đấu.
Về vấn đề Phí Nam Vũ có lựa chọn nói thân phận thật sự của mình cho Nam Thụy biết hay không, thì đó là vấn đề cá nhân của hắn ta.
Nếu Nam Thụy không có lòng đoạt đích, hai người tiếp xúc tốt rồi, nhất định sẽ trở thành một trợ lực lớn của nhau.
Nam Thụy gật đầu: "Đến kinh thành, lúc cần thiết ta sẽ liên lạc với hắn ta." Hắn ta nói xong, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời.
"Thời gian không còn sớm nữa, ta về thu xếp một phen, sáng sớm ngày mai lập tức xuất phát."
Mặc Cửu Diệp cũng về tới viện tử của phụ mẫu, nói chuyện Nam Thụy vào kinh cho bọn họ nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/luu-day-than-y-mang-theo-khong-gian-chay-nan/chuong-1016.html.]
Mặc Kình thật sự cảm khái một phen.
"Không ngờ rằng Thụy Vương mới là người có tình có nghĩa nhất."
Ông nào phải kẻ ngốc, Nam Thụy để Đức phi ở lại Tây Bắc, chẳng phải chính là sợ người Mặc gia không tin tưởng hắn ta sao.
Hiện nay người ta đã làm đến mức độ này, lại đi nghi ngờ hắn ta, e rằng trên đời cũng không có người nào đáng tin nữa.
Tuy tất cả mọi người biết rõ mục đích Nam Thụy để Đức phi ở lại, Mặc lão phu nhân vẫn là dự tính chăm sóc tốt cho Đức phi.
Không nói gì khác, bây giờ hai người bọn họ sống chung hết sức hòa hợp, giống như một cặp tỷ muội tốt.
"Từ ngày mai trở đi, mỗi ngày ta đều đến chỗ Đức phi ngồi một lát, Nam Thụy vào kinh, bà ấy chắc chắn là người lo lắng nhất, mặc kệ vì điều gì, ta đều sẽ ở bên bà ấy nhiều hơn."
"Ừm, làm phiền nương rồi."...
Phu thê Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm không có gì giấu nhau, đương nhiên hắn sẽ nói chuyện Nam Thụy vào kinh với tức phụ.
Quan điểm của Hách Tri Nhiễm cũng y chang hắn, đều cho rằng giờ đây Nam Thụy là người đáng tin cậy của Mặc gia.
Thậm chí nàng còn từng nghĩ tới, chi bằng để Nam Thụy lấy được ngôi vị hoàng đế, như vậy, Mặc gia sẽ không còn phải lo lắng sẽ có người ghi nhớ nữa.
Tuy nhiên, sự việc này không thể cưỡng cầu là một mặt, nàng và Mặc Cửu Diệp đều không có ý nghĩ tham dự triều đình tranh đấu, lại càng không muốn vì bọn họ mà làm thay đổi lịch sử.
Đối với việc này, bọn họ cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Chỉ cần không ai có ý nghĩ lệch lạc gì với Mặc gia, bọn họ có thể xem nhẹ tất cả vinh hoa phú quý.
Lúc trời vừa tối, Mặc Cửu Diệp viết một lá thư cho Phí Nam Vũ, bảo Tiểu Bạch đưa đến kinh thành.