Lưu đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 387

Cập nhật lúc: 2025-12-05 10:33:57
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Lưu thị xong, thở phào nhẹ nhõm, chất phác : "Không cũng , thương gân động cốt một trăm ngày mà, thương nặng thế, đúng là nên cử động. Chỉ là... cơm canh nhà chúng đạm bạc, sợ là càng hợp khẩu vị bọn họ."

 

bắt đầu phát sầu về vấn đề ăn uống khi thêm một nữa.

 

Thúy Thúy thì ngoan ngoãn : "Phu nhân, cô nương, , con thêm chút việc là ."

 

Tống Thanh Việt thầm may mắn trong lòng, may mà chuyện thu ba trăm lượng "phí trọ" và "tiền khám bệnh". Với tính tình ngay thẳng thiện lương, chiếm tiện nghi của khác như nàng, e là bà sẽ bắt nàng trả tiền ngay lập tức. Thế thì ! Tiền là nàng mạo hiểm "nhặt" , tốn công tốn sức cứu chữa mới , càng là nguồn vốn quý giá cho sự phát triển tương lai của chốn đào nguyên!

 

"Mẹ, Thúy Thúy, vất vả hai chiếu cố ăn uống cho họ nhiều hơn chút, vẫn theo quy tắc cũ, cố gắng riêng, sạch sẽ một chút."

 

Dặn dò xong, Tống Thanh Việt liền kéo A Tiến chuồn khỏi nhà, lấy cớ thả cá bột hồ sen.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Đi con đường đất dẫn hồ sen, khí buổi sớm trong lành vô cùng, cỏ dại ven đường còn đọng những giọt sương.

 

A Tiến trầm mặc bên cạnh, mày nhíu , dường như đang nặng lòng tâm sự. Đi một đoạn, mới nhịn hạ giọng hỏi:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-387.html.]

"Cô nương, cô xem... vị Vương gia , còn cả tên thị vệ của , ở chỗ chúng , thực sự an ?"

 

Hắn nhớ ánh mắt sắc như d.a.o và khí thế bức tỏa quanh Thượng Võ, trong lòng luôn chút bất an, "Ta thấy tên thị vệ tuyệt đối hiền lành, tay e là dính ít mạng . Kẻ thù mà bọn họ trêu chọc, cảm giác cũng lợi hại vô cùng..."

 

Tống Thanh Việt ngắt một ngọn cỏ đuôi ch.ó lắc lư trong tay, thở dài: "Nói thật, cũng an . việc đến nước , chẳng lẽ giờ đuổi ? Thế thì khác gì trực tiếp đẩy lưỡi d.a.o của thích khách?"

 

Nàng dừng một chút, nhớ những tin tức lặt vặt ngóng , phân tích : " , vị Ung Vương Chu Dữ Uyên , ở biên giới Tây Bắc là thật sự lập chiến công hiển hách, nhiều mang binh đ.á.n.h lui quân địch xâm phạm, bảo vệ biên cương yên bình cho dân.

 

Nghĩ đến thì đạo nghĩa cơ bản và giới hạn chắc vẫn . Chúng ơn cứu mạng với , chắc cũng đến mức lấy oán trả ơn, hại chúng .

 

Chờ khỏi thương, của họ giải quyết xong rắc rối bên ngoài, tự nhiên sẽ rời . Đến lúc đó, cầu về cầu, đường về đường, với chúng chẳng còn quan hệ gì nữa."

 

A Tiến xong cảm thấy lý, gật gật đầu, nhưng ngay đó nghĩ đến một tầng khác, khỏi cảm thán: "Nói đến cũng thật đáng than thở. Cô nương xem, đường đường là một vương, lá ngọc cành vàng, còn từng lập công lớn chiến trường, theo lý thuyết ở kinh thành hưởng thụ vinh hoa phú quý mới đúng. Kết quả thì ? Chẳng những phái đến vùng đất phong Lĩnh Nam chướng khí , gần đây còn suýt mất mạng giữa đường."

 

Tống Thanh Việt cũng đồng cảm, tiếp lời: "Cũng ! Hơn nữa ngươi nghĩ xem, Lĩnh Nam bên , ngoại trừ huyện Hùng Nam chúng qua còn tính là mưa thuận gió hòa, những nơi khác, như huyện Hoài Viễn, năm lụt năm nay hạn, nhiều nơi nông dân ngay cả hạt giống cũng gieo xuống , nạn đói liên miên, lưu dân nổi lên bốn phía.

 

Hắn lúc tới đất phong, quả thực chính là tới nhận củ khoai lang bỏng tay! Mạng thì nhặt , nhưng chờ đón là một đống hỗn độn, đối phó với ám sát tiềm tàng, còn nghĩ cách cứu tế an dân, định cục diện... nghĩ thôi thấy đau đầu."

 

Nàng lắc đầu, trong giọng mang theo một tia đồng cảm mà chính nàng cũng phát hiện, "Nhìn mới thấy, vị đại gia kỳ thực cũng thảm. Bề ngoài hào nhoáng, bên trong gian nan, e là còn nhiều nỗi khổ hơn cả đám dân thường chúng ."

Loading...