Lưu đày Lĩnh Nam? Ta Dẫn Cả Thôn Ăn Sung Mặc Sướng - Chương 356

Cập nhật lúc: 2025-12-04 10:32:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tống Thanh Việt sườn mặt đang ngủ yên của Chu Dĩ Uyên, khẽ : "Xem cái dịch vụ hậu mãi , còn tiếp tục ."

 

Tống Thanh Việt xé vải, t.h.u.ố.c băng bó vết thương cho , bón nước bón thuốc.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Vừa việc, nàng lầm bầm oán thán: "Hầu hạ sống , thật đúng là chẳng dễ dàng gì!"

 

Ánh nắng giữa trưa xuyên qua kẽ lá, rải xuống những đốm sáng loang lổ cửa lều. Tống Thanh Việt băng vết thương cho Chu Dĩ Uyên thứ ba, mày càng lúc càng nhíu chặt.

 

"Không ," nàng thì thầm tự , ngón tay nhẹ nhàng ấn vùng da đỏ ửng quanh miệng vết thương, "Điều kiện ở đây quá kém, vết thương bắt đầu sưng đỏ nóng lên, cứ thế chắc chắn sẽ mưng mủ nhiễm trùng. Nếu gây sốt cao thì phiền toái to."

 

A Tiến xổm ở cửa lều, lo lắng con đường mòn trong rừng: "Cô nương, lương khô của chúng nhiều nhất chỉ cầm cự một ngày nữa. Hơn nữa cứ cảm thấy nơi an , lỡ như đồng bọn của đám hắc y nhân tìm tới..." Hắn bất an xoa xoa tay, "Cảnh tượng tối qua cô nương cũng thấy đấy, đám đó tay tàn độc, rõ ràng là đẩy chỗ c.h.ế.t."

 

Đại Ngưu đang nhặt củi cách đó xa, rảo bước về, hạ giọng : "Vừa hình như thấy tiếng vó ngựa từ xa, sợ quá vội nấp gốc cây. Thanh Việt tử, chỗ thật sự thể ở lâu! Nhỡ đám , ba chúng e là đều bỏ mạng tại đây."

 

Tống Thanh Việt Chu Dĩ Uyên đang hôn mê bất tỉnh, nội tâm nóng như lửa đốt.

 

Sắc mặt còn tái nhợt hơn cả đêm qua, thở lúc gấp lúc hoãn, rõ ràng thương thế đang chuyển biến . Thiếu y thiếu dược, lương thực cạn kiệt, còn luôn đề phòng khả năng truy sát —— đây quả thực là một "tử cục" (thế cờ c.h.ế.t).

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-linh-nam-ta-dan-ca-thon-an-sung-mac-suong/chuong-356.html.]

 

"Hay là... chúng đưa về thôn Đào Nguyên !" Đại Ngưu đột nhiên đề nghị, ánh mắt sáng lên, "Ở trong thôn ít nhất còn Vương chưởng quầy thể giúp đỡ, d.ư.ợ.c liệu cũng đầy đủ, thà còn hơn chờ c.h.ế.t ở nơi đồng m.ô.n.g quạnh ! Hơn nữa, trong thôn đông, cho dù thực sự kẻ thù tìm tới cửa, chúng cũng thể nương tựa lẫn ."

 

A Tiến suy tư một lát gật đầu mạnh: "Đại Ngưu ca đúng! Mang về thôn vẫn hơn ở đây. Chỗ ghê quá, nhỡ kẻ thù của đuổi g.i.ế.c tới đây, đến cả chúng cũng gặp tai ương!" Hắn quanh bốn phía, hạ giọng: "Mấy cái xác tối qua đều kiểm tra , bất kỳ vật gì chứng minh phận, hiển nhiên đều là sát thủ chuyên nghiệp. Loại khó chơi nhất, đạt mục đích thề bỏ qua."

 

Tống Thanh Việt quanh bốn phía, những binh khí rơi vãi và vết m.á.u khô, rốt cuộc hạ quyết tâm: "Các đúng. Ta sẽ băng bó vết thương cho một nữa, băng thật chặt thật kỹ, chắc là thể chống đỡ đến lúc về thôn." Nàng lấy hòm t.h.u.ố.c , giọng điệu kiên định: "Cũng thể thấy c.h.ế.t mà cứu, huống chi..." Nàng ngừng một chút, "Hắn dù cũng là bệnh nhân của ."

 

Nàng lấy miếng vải sạch cuối cùng, cẩn thận băng bó cho Chu Dĩ Uyên.

 

"Lần dùng phương pháp cầm m.á.u bằng áp lực," nàng thao tác giải thích, "Đệm thêm mấy lớp gạc lên vết thương, dùng băng vải quấn chặt . Tuy rằng thể sẽ thoải mái lắm, nhưng thể hạn chế tối đa việc vết thương toác đường ."

 

"Xong ," Tống Thanh Việt lau mồ hôi, cẩn thận kiểm tra hiệu quả băng bó, "Đại Ngưu ca, lát nữa phiền cõng . Chú ý đỡ lưng và eo , cố gắng đừng đụng vết thương."

 

Đại Ngưu vỗ ngực, tự tin tràn đầy: "Cứ giao cho ! Ta sức khỏe như trâu, cõng một thì ăn thua gì. Các cứ cầm hành lý là !"

 

Tuy nhiên, khi Đại Ngưu định cõng Chu Dĩ Uyên lên, phát hiện nhiệm vụ khó khăn hơn tưởng tượng nhiều.

 

Chu Dĩ Uyên hình cao lớn, hai chân thon dài, Đại Ngưu dùng hết sức bình sinh cũng chỉ thể miễn cưỡng đỡ dậy.

 

"Mẹ ơi," Đại Ngưu mệt đến thở hồng hộc, trán lấm tấm mồ hôi, "Vị gia thì gầy mà nặng thế! Hơn nữa chân cẳng cũng dài quá, căn bản cõng ! Ta dùng hết cả sức b.ú sữa mà đỡ cho vững cũng vất vả."

Loading...