Bọn man di thường xuyên quấy nhiễu biên giới phía Tây Đại Thuận, mà cách từ biên giới Tây Vực tới Dõan thành hề xa.
Trước , đám man di luôn e sợ các nam nhân Mặc gia. Cho dù xâm phạm Đại Thuận, chúng cũng sẽ lựa chọn thời điểm gia tộc Mặc thị đang trấn giữ biên cương phía Nam.
Muốn từ biên giới phía Nam đến Tây Vực, xuyên qua bộ lãnh thổ Đại Thuận. Dù là tuấn mã thúc roi phi nhanh cũng mất hơn nửa tháng trời. Những kẻ xâm lược man di hẳn tính toán lợi dụng thời gian nửa tháng quý báu để khiến Đại Thuận trở tay kịp.
Hai bọn họ phỏng đoán, đám man di chắc chắn tin Mặc gia lưu đày về Tây Bắc. Bỏ qua sinh tử của các khác, chỉ riêng một Cửu cũng đủ khiến đám man di kinh hồn bạt vía.
Bọn man di lo lắng Mặc gia vẫn còn mang nặng lòng trung quân ái quốc, e rằng dù lưu đày tới đây cũng cam lòng chúng xâm chiếm lãnh thổ Đại Thuận.
Vì lẽ đó, chúng mới nhân cơ hội xúi giục đám man di tới cướp bóc thôn Tây Lĩnh để thám thính thực hư tình hình của Mặc gia.
Ngoài những điều , họ quả thực thể nghĩ bất kỳ nguyên do nào khác.
Mặc gia hiện tại thất vọng với triều đình Đại Thuận, việc bảo mạng sống dễ dàng, còn tâm trí quan tâm đến những việc ngoài lề ? Dẫu , chuyện chỉ Mặc gia tự hiểu rõ trong lòng. Trong mắt ngoài, các nam nhân Mặc gia vẫn là những tận trung báo quốc, một khi quốc gia gặp nạn tuyệt đối thể khoanh tay .
Việc đám man di những lo lắng như cũng gì là đáng ngạc nhiên.
[]
Từ những điều thể thấy, việc đám man di tới đây cướp bóc chỉ là nhu cầu của những dân thường , còn kẻ chủ mưu nhân cơ hội để ngóng tin tức về Mặc gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-822.html.]
Hai Mặc gia đoán định chuyện, nhưng cũng hề ý định giải thích với bất kỳ ai. Trước mắt vẫn còn nhiều kẻ man di xử lý, việc chúng sống c.h.ế.t nhất định một kết luận rõ ràng.
Thất ca tiên đưa mắt thôn dân thôn Tây Lĩnh. Những thương Triệu lý chính chỉ huy khiêng trong thôn để chữa trị.
Vẫn còn nhiều thương, dù cũng là va chạm giữa binh khí. Tuy Mặc gia che chắn phía , nhưng bách tính trong thôn cũng khó tránh khỏi thương tích .
Hách Tri Nhiễm lúc cũng thể nhàn rỗi. Đàn khuyển Cơm Nắm triệu hồi đều thương ở các mức độ khác , thậm chí vài con thể về.
Những chú ch.ó đều là do nàng đích mua từ gian, nàng chứng kiến quá trình trưởng thành của chúng, thấy chúng mỗi ngày trung thành canh giữ thôn trang. Khi việc gì, chúng vẫy đuôi nũng mặt nàng.
Nghĩ đến cảnh tượng xót xa , hốc mắt Hách Tri Nhiễm đỏ lên, nhưng đây lúc để nàng quá bi thương, mềm lòng.
Trước mắt, vẫn còn nhiều chú ch.ó còn sống đang thương nghiêm trọng.
Hơn nữa, nàng còn trông thấy ít dân trong làng cũng thương.
Nàng đưa Cơm Nắm gian. Đồng thời, ý thức của nàng nhanh chóng thu thập một lượng lớn linh dược, t.h.u.ố.c trị thương ngoại da, băng vải và các vật phẩm cần thiết khác, gói chúng thành một túi lớn mang .
May mà nàng chuẩn , những loại t.h.u.ố.c đựng trong các lọ sứ, băng vải cũng là loại vải bố trắng của thời đại , nàng tẩy trùng qua nóng, khi dùng khác gì những loại vải gạc tinh chế.
Bất luận là khuyển, lượng cần chữa trị đều đông, chỉ dựa một nàng, e rằng sẽ chậm trễ việc cứu chữa.
Phạm Khắc Hiếu