May , Lục ca tuy thỉnh thoảng váng đầu, nhưng Tứ ca và Thất ca thì thấy vấn đề gì đáng ngại.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm tìm một nơi yên tĩnh chân núi để nghỉ chân. Hách Tri Nhiễm giúp Lục ca châm cứu, giảm bớt sự choáng váng trong đầu . Thực , chứng váng đầu của Lục ca khó giải quyết, chỉ là ý thức phong ấn quá lâu, đại não đột ngột hoạt động trở nên kịp thích ứng, dù cần châm cứu cũng thể từ từ hồi phục.
Cả đêm bình yên vô sự, hôm trời còn rạng, liền tiếp tục lên đường.
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp vốn chuẩn tinh thần đối phó với rắc rối dọc đường. Chẳng rõ là do Hoàng đế Nam Cương mất tích nên ai hạ lệnh truy đuổi còn lý do nào khác, tóm , đoạn đường họ thuận lợi hơn so với những gì họ dự tính.
Sau bốn ngày hành trình, đoàn cuối cùng cũng tiến đến biên giới Nam Cương.
Đã đêm khuya, theo ý Mặc Cửu Diệp, lúc rời khỏi biên cảnh sẽ dễ dàng hơn nhiều so với ban ngày. Hơn nữa, y còn việc quan trọng , mà đêm tối chính là thời cơ thích hợp nhất.
Lần xuất quan thể sẽ kéo dài, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm dám khinh suất, đợi đến khi trong xe ngựa chìm giấc ngủ sâu, họ mới đưa tất cả trong gian.
Mặc Cửu Diệp liếc thê tử với vẻ thận trọng, cất giọng trang nghiêm: "Nhiễm Nhiễm, chúng khởi hành thôi."
"Được."
Mặc Cửu Diệp nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nàng, khẽ nhảy lên cao, bắt đầu quan sát hướng của cửa khẩu. Nơi cửa quan hai đội binh lính đang tuần tra, luân phiên đổi vị trí. Cứ mười giây, sẽ lộ một khe hở ngắn ngủi. Mặc Cửu Diệp dự định dùng khinh công, chỉ cần mười giây để mang theo thê tử phóng qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-652.html.]
Hách Tri Nhiễm lúc tình thế vô cùng cấp bách. Tình cảnh hiện giờ khác hẳn khi bọn họ đặt chân tới đây. Dù hai họ lẻn đến giờ phát hiện, nhưng quân đội Nam Cương chắc chắn tăng cường cảnh giác.
Mặc Cửu Diệp nhận sự lo lắng của nàng, bèn hạ giọng trấn an: "Nàng hãy tin . Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng và con của chúng thật ." Y thầm nghĩ: Dù trả giá bằng sinh mạng cũng tiếc gì...
Trong lúc thầm nghĩ, hai phóng lên cao, tiến thẳng đến cửa quan. Vị trí tiếp đất của họ cách cửa khẩu Nam Cương hơn năm mươi trượng.
Thấy lính gác sắp hướng , thể phát hiện họ. Nếu kẻ buông tên, e rằng khó lòng đề phòng. Hách Tri Nhiễm ngay lập tức đem Mặc Cửu Diệp trốn trong gian.
Mặc Cửu Diệp hề rảnh rỗi, y chuẩn cho đại sự sắp tới. "Nhiễm Nhiễm, nàng mặt chỗ khác."
Phạm Khắc Hiếu
Hách Tri Nhiễm hiểu rõ Mặc Cửu Diệp sắp gì. Nhớ hình ảnh khủng khiếp đó, nàng cảm thấy buồn nôn. "Được, sẽ phòng cứu thương, xong xuôi thì gọi ."
Mặc Cửu Diệp thấy thê tử rời , mới nhanh chóng lấy đầu của Hoàng đế Nam Cương . Hai rời khỏi gian, Mặc Cửu Diệp dùng khinh công mang theo Hách Tri Nhiễm, phi vài trăm trượng dừng một gốc đại thụ.
Đồng thời, Hách Tri Nhiễm cũng Mặc Cửu Diệp sắp lấy đầu và t.h.i t.h.ể của Hoàng đế Nam Cương .
Mặc Cửu Diệp thuận tay nhấc t.h.i t.h.ể và cái đầu của y lên. "Nhiễm Nhiễm, nàng hãy ẩn ở đây đợi . Gặp nguy hiểm thì nhanh chóng trốn gian. Nếu bất trắc gì, sẽ mau chóng thoái lui đến gặp nàng. Thỉnh thoảng nàng chỉ cần ngoài quan sát một chút là đủ ."
Hách Tri Nhiễm hiểu rõ bản thể dùng khinh công, đang mang thai. Đi cùng phu quân những chẳng giúp gì, ngược còn thêm vướng víu.
, Mặc Cửu Diệp mạo hiểm như , khiến nàng thực sự vô cùng lo lắng. Nàng chợt nhớ đến chiếc áo giáp chống đạn ở kiếp . Loại giáp đó còn thể chặn đạn dược, huống hồ là vũ khí lạnh lẽo của thời đại !