Tuy bà quá xem trọng quan niệm về môn đăng hộ đối, đặc biệt là khi Mặc gia sa sút, nhưng xuất phát từ tận đáy lòng của một mẫu , bà vẫn nữ nhi gả cho một nhà thuần nông.
Chưa bàn đến dòng dõi, chỉ riêng sự khác biệt về môi trường giáo dưỡng giữa hai đứa trẻ, khi sống cùng chắc chắn sẽ nhiều điều thể dung hòa. Cuộc sống như , e rằng Hàm Nguyệt sẽ chẳng thể hạnh phúc.
Vừa , ánh mắt ôn nhu Mạnh Hoài Ninh Mặc Hàm Nguyệt khó mà che giấu, lọt tầm mắt của Mặc lão phu nhân.
Phạm Khắc Hiếu
Với kinh nghiệm phán đoán của bà, chắc là Mạnh Hoài Ninh ý với nữ nhi nhà .
Hơn nữa bà còn thấy hình như Mặc Hàm Nguyệt cũng hề bài xích Mạnh Hoài Ninh.
Tuy rằng nay Mặc gia sa sút, nhưng Mạnh gia cũng chẳng khá hơn họ là bao. Mặc dù Mạnh Hoài Ninh hiện tại là huyện lệnh thất phẩm, song cảnh của chẳng cũng đang gặp muôn vàn khó khăn đó ?
Bởi , Mặc lão phu nhân hề cảm thấy Mặc Hàm Nguyệt gả cho Mạnh Hoài Ninh là trèo cao, mà ngược , đó là sự xứng đôi lứa.
Nghĩ thông suốt, bà liền nguyện ý tác thành cho mối duyên của hai đứa nhỏ .
Tâm tư Mặc Hàm Nguyệt vốn thuần phác, nàng chẳng hề nghi ngờ việc mẫu đột ngột gọi rời .
Hai mẫu tử trở về phòng, Mặc Hàm Nguyệt cẩn thận đặt móc treo vị trí cũ chuẩn hậu viện giúp đỡ công việc.
Mặc lão phu nhân thấy nàng sắp thì vội gọi : "Hàm Nguyệt, chuyện với nương một lát."
Mặc Hàm Nguyệt , xuống bên cạnh mẫu .
"Nương gì với Hàm Nguyệt?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-566.html.]
[]
Mặc lão phu nhân nữ nhi trổ mã ngày càng xinh của , bà đưa tay dịu dàng xoa lên tóc nàng .
"Hàm Nguyệt của nương ngày càng xinh ."
Được mẫu khen ngợi, Mặc Hàm Nguyệt ngại ngùng nũng : 'Nương sinh xinh , nữ nhi đương nhiên cũng sẽ xinh theo."
Mặc lão phu nhân trìu mến ôm lấy nữ nhi, giọng hiền từ: "Nương nhớ khi còn ở kinh thành, những đến cửa cầu hôn với Hàm Nguyệt thể là đông như mắc cửi, đạp mòn cả ngưỡng cửa Mặc gia. Khi , nương luôn nghĩ con còn bé dại, giúp con chọn lựa thật kĩ càng, ai ngờ , Mặc gia gặp biến cố vô thường , khiến hôn sự của con lỡ dở."
Mặc Hàm Nguyệt mẫu nhắc đến chuyện hôn nhân đại sự, đôi má nhất thời ửng hồng, trong đầu nàng chợt hiện lên bóng hình một .
Người khôi ngô tuấn tú, khí chất bất phàm, toát chính khí cương trực, quả là khí phách siêu phàm mà những quý công tử chốn kinh thành khó lòng sánh bằng.
Nàng rõ vì trong lòng hiện lên dáng vẻ của Mạnh Hoài Ninh, khiến tim nàng chợt đập rộn ràng thôi. Để che giấu sự ngượng ngùng, Mặc Hàm Nguyệt cố ý tựa đầu vai mẫu , dám để bà thấy thần sắc của .
"Nương, Hàm Nguyệt xuất giá , cả đời con nguyện ở nhà chăm sóc nương."
Mặc lão phu nhân bật : "Con bé , lời bậy bạ gì đấy. Nào đạo lý cô nương nhà xuất giá chứ."
Mặc Hàm Nguyệt chu môi nũng: "Nương , Hàm Nguyệt ở cạnh nương mãi mãi." Mặc lão phu nhân vỗ nhẹ lên lưng nàng, giọng điệu dần trở nên nghiêm túc hơn.
"Nương thấy Mạnh đại nhân cũng khá , con nghĩ thế nào?"
Vừa đến mấy chữ Mạnh đại nhân, trái tim bình của Mặc Hàm Nguyệt bắt đầu đập rộn ràng.
Nàng cúi đầu vùi lòng Mặc lão phu nhân, giọng lí nhí: "Nương... chuyện thể hỏi thẳng một cô nương như con chứ?"