Lời của hậu bối dứt, hiện trường liền vang lên một trận âm thanh thổn thức.
"Ta thấy Thôi gia các ngươi là cần dùng ngân lượng gấp, mà là nhân cơ hội kiếm chác một khoản lớn."
" đấy, ngươi cho rằng chúng đều là kẻ ngốc ? Lại còn đòi mười hai lượng bạc một mẫu."
"Thôi bỏ bỏ , ruộng đất đắt đỏ như thế mua nổi. Về thôi..."
Thấy những tới xem ruộng đất lục tục rời giữa những tiếng oán giận, những vẫn ở nơi động đậy, ngoại trừ Hách Tri Nhiễm, chỉ còn Tạ gia cùng Phương gia.
Có điều bọn họ đều chuyện, chỉ là xem Thôi gia cái giá " trời" như để bán ruộng đất, tìm mua chịu oan ức, ngân lượng để nộp phạt thì giải quyết hậu quả .
Hậu bối của Thôi gia thấy mấy đều hết cả , nhất thời giữ bình tĩnh nữa.
Thật trong lòng cũng hiểu rõ, rõ ràng đất ruộng chỉ đáng giá tám lượng bạc một mẫu, nhất quyết hét giá cao, mấy bỏ chạy mới là lạ đấy.
mà bao nhiêu trong tộc đều cảm thấy đất ruộng nhà là nhất, vốn dĩ ép bất đắc dĩ mới bán , thế nên mới bán với giá cao.
Giờ thì , mua đất đều chạy sạch. Ngày mai đến hạn nộp phạt, Thôi gia bọn họ thể lấy nhiều ngân lượng như thế.
Hậu bối của Thôi gia đám Hách Tri Nhiễm, mặt mày ủ ê về mặt tộc nhân.
Tộc nhân của Thôi gia cũng thấy mấy mua đất đều chạy mất, một đám gấp đến độ xoay như mòng mòng. Nhất là vị lão giả của Thôi gia, thấy hậu bối phái trở về, vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là cớ sự gì, tại những đều chạy cả ?"
Hậu bối Thôi gia vẻ mặt đau khổ : "Ta giá, bọn họ liền đầu bỏ ."
Phạm Khắc Hiếu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-524.html.]
[]
Lão giả Thôi gia dùng sức gõ đầu của hậu bối một cái: "Tiểu tử ngươi ngốc ? Ta qua , mười hai lượng chỉ là giá ban đầu, còn thể thương lượng , ngươi cho bọn họ cơ chứ?"
Các tộc nhân Thôi gia khác cũng bất mãn tiến lên, lớn tiếng khiển trách: "Phải , mười hai lượng chẳng qua là giá mở miệng thôi , ngươi giải thích cho bọn họ?"
Đứa hậu bối tỏ vẻ luống cuống: "Vừa quá sốt sắng nên lỡ quên mất..."
Tộc nhân Thôi gia hận thể giáng cho tên gia hỏa ngu ngốc một trận nên , song việc gom góp ngân lượng mắt là khẩn yếu nhất, bọn họ nào thời gian đôi co.
Thôi gia già trẻ xúm bàn bạc một hồi, cuối cùng chốt mục tiêu nhóm Hách Tri Nhiễm.
Mặc dù gần đây bọn họ chẳng ngoài bao nhiêu, nhưng cũng tới việc Mặc gia mua bộ ruộng đất hoang phế chân núi của Triệu gia và Chu gia.
Mặc gia mua loại ruộng đất hoang vu như , chẳng qua là vì thể mua ruộng đất thích hợp ở trong thôn mà thôi.
Bởi lẽ đó, giờ phút đây, bọn họ chỉ còn cách đặt hết hy vọng cuối cùng Mặc gia.
Đứa hậu bối hành sự đáng tin, tộc nhân Thôi gia dĩ nhiên dám để mặt thêm nào nữa.
Lần là vị lão giả của Thôi gia chủ động tiến lên.
Để thành công bán ruộng đất nhà , lão giả Thôi gia gắng sức hạ thấp tư thái: "Xin mạo hỏi, đương gia của Mặc gia đang ở đây ?"
Hách Tri Nhiễm như , đáp lời: "Ta chính là đó."
Lão giả Thôi gia thấy đáp lời là một phụ nhân trẻ tuổi, nhất thời sinh cảm giác trêu đùa.