Chỉ thấy bên trong rương, mỗi một món hàng đều bao gói trong hộp tinh xảo.
Henry cầm lấy cái hộp cùng, mở , bên trong là một chiếc kính viễn vọng bằng đồng kiểu cổ.
Hai đều quen thuộc với thứ .
Khi Mặc Cửu Diệp ở trong gian cảm thấy nhàm chán, cũng thường xuyên lấy nó ngắm nghía.
Henry lấy chiếc kính viễn vọng , vẻ mặt lộ rõ niềm tự hào, :
"Thứ chính là bảo bối của quốc gia bọn . Ta hao phí nhiều công sức mới chế tạo một cái."
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp chỉ gật đầu. Rõ ràng là bọn họ đều hứng thú với kính viễn vọng.
Henry thấy thế, chỉ tưởng hai hàng. Dẫu trong suy nghĩ của , hai căn bản mua nổi món đồ cao cấp như , xem thì thôi.
Hắn đặt kính viễn vọng hộp cất , tiếp tục cho bọn họ xem những trân bảo khác trong rương.
Thứ xuất hiện mắt hai một nữa chính là một cái gương lớn cỡ lòng bàn tay.
Cái gương là loại gương đồng mà dân Đại Thuận sử dụng, mà là loại gương thủy tinh đời thể thấy ở khắp nơi. Lại kỹ tay nghề phía gương, tất cả đều thủ công, bên đều khắc hoa văn phù hợp với phong cách Tây Dương.
Thấy Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp vẫn bất kỳ biểu hiện kinh ngạc nào, Henry chỉ cho là bọn họ đến mức choáng váng, tiếp tục khoe khoang những món đồ khác.
Lần , vật phẩm lấy cuối cùng cũng khơi gợi lên hứng thú của Hách Tri Nhiễm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-456.html.]
Đó là kim cương.
Là viên kim cương lớn hơn trứng bồ câu gấp mấy .
Đôi mắt Hách Tri Nhiễm sáng lên ngay tức khắc.
Viên kim cương lớn như , nếu đặt bàn đấu giá ở đời , tuyệt đối sẽ giá trời. Chuyện khiến nàng hưng phấn chính là, bên trong cái hộp thế mà đến mấy chục viên kim cương tương tự.
Thật Hách Tri Nhiễm rằng ở thời cổ đại, kim cương vốn đáng tiền.
Bởi vì tính chất của kim cương vô cùng cứng, kỹ thuật rèn khi khó để phân tách nó, càng đừng là tạo hình dạng để khảm lên trang sức.
Henry mang theo nhiều kim cương đến đây như thế, cũng chỉ là cảm thấy thứ sáng lấp lánh, trông thật , lợi dụng vẻ của nó để đổi một chút lợi ích.
Hắn thấy Hách Tri Nhiễm thích, nên hào phóng mà đặt một viên trong tay nàng.
"Ta thấy ngươi thực sự quý trọng thứ kim cương , liền tặng ngươi một viên."
Phạm Khắc Hiếu
Hách Tri Nhiễm sớm nắm rõ giá trị thực của kim cương tại thời đại . Vật đến từ Tây vực xa xôi, tuy vô cùng cứng rắn, nhưng giá trị chẳng đáng là bao. Nhìn thái độ của Henry, nàng càng thêm khẳng định, nếu thứ thật sự đáng giá liên thành, e rằng cũng thể hào phóng tặng cho một viên như . Bởi thế, Hách Tri Nhiễm nhận lấy mà hề cảm thấy chút áp lực nào.
Sau khi đáp lời cảm tạ, Hách Tri Nhiễm chỉ hộp kim cương, dò hỏi: "Henry, ngươi định bán kim cương với giá bao nhiêu?" Trước khi đặt chân đến Đại Thuận, Henry từng thỉnh giáo tiền bối, nên cũng xa lạ gì với hệ thống bạc và tiền đồng tại nơi . Vì , khi Hách Tri Nhiễm cất lời hỏi giá, liền lập tức báo mức giá định.
Hắn đưa tay về phía Hách Tri Nhiễm: "Năm mươi lượng. Toàn bộ kim cương , chỉ cần năm mươi lượng là thể sở hữu."
"Được, kim cương sẽ mua hết." Nghe thấy cái giá , Hách Tri Nhiễm thậm chí còn chẳng buồn mặc cả một lời. Cái giá , quả thực quá rẻ mạt...