Lưu Đày Cũng Không Gục: Thần Y Trở Mình Làm Vương - Chương 391

Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:35:56
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Tạ Thiên Hải vốn tin tưởng Mặc gia nhất mực, Mặc Sơ Hàn gọi , ông ngoan ngoãn dẫn hai nhi tử trở về chỗ cũ.

 

Thôi Lí Chính thấy phụ tử nhà họ Tạ , hiển nhiên chút thất vọng, nhưng lão để lộ điều đó ngoài mặt.

 

Lão nghiêm trang : “Các vị cứ tùy tiện chọn một căn nhà ở đây mà ở, trú ngụ chỗ nào thì cứ dọn chỗ đó. Ta thành yêu cầu của các vị nên thể tiếp tục đồng hành.” Dứt lời, lão gọi Thôi Minh Lâm bỏ .

 

Đợi khi phụ tử Thôi gia khuất, Tạ Thiên Hải mới tức giận than phiền.

 

"Những căn nhà như , chẳng khác nào chúng c.h.ế.t cóng tại nơi ?"

 

Mặc Cửu Diệp tiến lên khuyên giải: "Phương thúc thúc đừng nóng lòng, chúng cứ xem xét xung quanh hãy tính tiếp."

 

Lúc , trời tối mịt. Không Tạ Siêu tìm hai cây gậy gỗ, đốt lửa lên đuốc tạm thời chiếu sáng.

 

Xét thấy các nữ quyến đều nhát gan, Mặc Cửu Diệp và Mặc Sơ Hàn quyết định hai bọn họ sẽ xem xét căn nhà , còn tất cả những khác sẽ ở tại chỗ chờ đợi.

 

Hách Tri Nhiễm hai định đến phía đông căn nhà để dò xét, nàng đương nhiên cam lòng chịu kém mà tụt phía .

 

Dưới sự khẩn cầu mãnh liệt của nàng, cuối cùng hai cũng đồng ý dẫn nàng theo cùng.

 

Ba cầm một cây đuốc tiến về phía đông, quan sát, hy vọng thể tìm thêm vài chỗ trú chân tạm bợ khác.

 

Vừa nửa đường, ba mơ hồ thấy tiếng kêu t.h.ả.m thiết vọng từ phía đông. Cả ba đồng thời dừng bước.

 

"Cửu , nơi đó chắc chắn điều kỳ quái."

 

Mặc Cửu Diệp khẽ gật đầu, : "Phải. Chúng nên cố gắng bước chân thật nhẹ, tránh để rút dây động rừng."

 

Còn về chuyện căn nhà ma ám, hai họ vốn dĩ tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-391.html.]

 

Cho dù nơi thực sự ma quỷ, bọn họ cũng hề sợ hãi.

 

Ba rón rén về phía đông, âm thanh càng lúc càng rõ ràng.

 

Mặc Cửu Diệp nhíu mày, hỏi: "Bát ca, thấy tiếng động chút quen thuộc chăng?”

 

"Cửu , cũng cảm giác như ư?" Mặc Sơ Hàn hỏi .

 

"Đi, chúng nên tăng tốc, qua đó xem .”

 

Dứt lời, Mặc Cửu Diệp liền nắm lấy bàn tay nhỏ của Hách Tri Nhiễm, bước chân cũng nhanh hơn nhiều.

 

Khi đến gần, bọn họ đều thể xác định rằng âm thanh phát từ trong gian phòng phía đông.

 

Từ tiếng kêu thống khổ , thể đoán đây là của một nam tử. Hơn nữa, thể đó hẳn vô cùng suy yếu, nếu đang chịu nỗi đau tột cùng, tuyệt đối thể phát tiếng rên rỉ lớn đến thế.

 

Mặc Sơ Hàn nhận ngọn đuốc từ tay Mặc Cửu Diệp.

 

"Cửu , hãy chờ ở đây. Ta sẽ trong xem xét ."

 

Gặp tình huống khó lường, việc một bên ngoài tiếp ứng là hợp lý nhất. Mặc Cửu Diệp cũng phản đối.

 

"Được, Bát ca hãy cẩn thận."

 

Khoảng vài mươi giây , bọn họ liền thấy tiếng la lớn của Mặc Sơ Hàn: "Cửu mau đây! Là Ngũ ca, Ngũ ca vẫn còn sống!"

 

Mặc Cửu Diệp thấy, vội kéo Hách Tri Nhiễm chạy thẳng phòng.

 

Hai bước phòng, nhờ ánh sáng từ ngọn đuốc mới thấy rõ: đối diện cửa phòng là một nam tử đầu tóc rối bù, quần áo rách rưới.

Phạm Khắc Hiếu

 

Loading...