Hách Tri Nhiễm mỉm : "Thế chẳng hơn ? như ý nguyện của Đường , càng khiến khách hàng thèm thôi."
Bị Hách Tri Nhiễm vạch trần tâm tư ban đầu, Đường Minh Duệ ngượng ngùng gãi đầu, lớn: "Haha... Quả nhiên những tâm tư nhỏ nhoi thể nào qua mắt Mặc tẩu."
Sau khi trò chuyện dăm ba câu chuyện phiếm, Đường Minh Duệ mới bắt đầu thẳng trọng điểm.
"Mặc đại ca, Mặc đại tẩu mang theo búp bê ?"
Hách Tri Nhiễm buông tay, thản nhiên thừa nhận: "Ta rõ nhu cầu mua sắm của Đường công tử, nên vội mang theo. Ta thuê tạm một sân viện nhỏ gần bến tàu, nơi đó thuận tiện để cất giữ búp bê. Đường công tử thể tùy thời tới đó xem qua."
"Thật quá ! Vậy lát nữa tiểu sẽ theo Mặc đại ca và Mặc đại tẩu tới xem hàng."
Đường Minh Duệ tỏ vẻ vội vã, còn tâm trí mà thưởng thức thơm.
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp cũng lãng phí thời gian đây đàm đạo hư vô, liền thu xếp để dẫn đường cho Đường Minh Duệ.
Đường Minh Duệ tới nơi cất hàng, thấy việc vận chuyển thuận tiện, bèn quyết định lấy năm mươi con.
Doanh bán cao hơn, Hách Tri Nhiễm cũng tăng lương cho nhóm gia nhân thêm một hai đồng tiền.
Lương bổng của nhóm nữ gia nhân tăng lên, nhưng nguyên liệu búp bê thì sớm cạn. Hách Tri Nhiễm thầm tính toán, kiếm tiền như là đủ, nên ham lợi để rước lấy phiền phức.
Đường Minh Duệ quả thực là tay buôn bán lão luyện, chỉ trong vòng bảy ngày tiêu thụ hết búp bê, còn sót một món. Tạ gia cùng Phương gia dịp chia năm mươi lượng bạc.
Hiện tại hai nhà tích lũy hàng chục lượng bạc từ việc mua bán búp bê. Chỉ cần thu xếp hợp lý, đợi đến khi bọn họ đặt chân tới Tây Bắc, thể an tâm mua nhà cửa, lo lắng về cơm áo gạo tiền về .
Phạm Khắc Hiếu
Vì lẽ đó, lòng ơn của hai gia đình đối với Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm càng trở nên sâu đậm...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-371.html.]
Vốn tưởng rằng bọn họ thể lưu nơi đây thêm một thời gian, thậm chí còn sửa soạn đón năm mới. Nào ngờ, kế hoạch đột ngột đổi.
Quân đội triều đình phái tới để tìm kiếm tung tích Nam Hằng. Người thống lĩnh chính là Kim lão tướng quân, vị tín cũ của Mặc lão gia khi còn trấn giữ biên cương.
Vốn dĩ khi Mặc gia tịch biên gia sản và phái lưu đày, ông âm thầm theo tiễn biệt. Nào ngờ Thuận Vũ Đế liệu việc , những quan hệ thiết với Mặc gia đều giam lỏng trong cung. Phải đợi đến khi Mặc gia rời khỏi kinh thành, mới chịu thả họ .
Kim lão tướng quân vốn dĩ cũng phần nhút nhát, sợ rằng vì Mặc gia mà chuốc lấy họa sát , đắc tội với Hoàng đế, nên mới dám hành động gì. Chính bởi , ông luôn ôm lòng áy náy khôn nguôi.
Ông sở dĩ cầu xin điều phái tới đây để truy tìm Nam Hằng, cũng là vì truy đuổi theo Mặc gia đang đường lưu đày, âm thầm viện trợ. Nào ngờ, dù đuổi tới tận nơi , ông vẫn chậm chân một bước.
Giữa lúc Kim lão tướng quân nghĩ rằng mất dấu Mặc gia, chỉ còn cách phái thăm dò như thường lệ, thì chợt thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện ngay mặt.
Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đang ngoài mua sắm. Nghe thấy tiếng quan binh phía , họ vội vàng nép lề đường, cố gắng giảm thiểu sự chú ý.
Thế nhưng, vẫn Kim lão tướng quân liếc mắt một cái mà phát hiện.
"Ngươi là công tử nhà Mặc lão gia ư?"
Mặc Cửu Diệp dừng bước đầu.
"Kim lão tướng quân."
Kim lão tướng quân vội vàng xoay xuống ngựa, bước nhanh tới chỗ Mặc Cửu Diệp.
Ông cẩn thận đ.á.n.h giá Mặc Cửu Diệp, đó vỗ mạnh vai .
"A, ngươi vẫn còn sống, lão phu quả nhiên đoán sai."