Nhất là Mặc gia hiện giờ, hề liên quan đến giang sơn xã tắc của vương triều Đại Thuận. Mặc Cửu Diệp cũng dính vũng nước đục .
Nghĩ đến đây, Mặc Cửu Diệp cảm thấy Phí Ma Ma sống sót nhất chính là Phí Nam Vũ.
Nếu như , cớ gì thuận nước đẩy thuyền, tặng cho Phí Nam Vũ một nhân tình?
Nếu Phí Ma Ma đến tay Phí Nam Vũ, nhất định thể sống sót an .
“Phí Ma Ma, gặp Phí Nam Vũ ?”
Phí Ma Ma trừng to mắt, dám chắc chắn mà hỏi : “Quốc công gia Tam hoàng tử Nam Vũ?”
Mặc Cửu Diệp gật đầu: “Nếu đoán sai, lúc hẳn là đang ở kinh thành.”
Phí Ma Ma lập tức trịnh trọng quỳ xuống mặt Mặc Cửu Diệp.
“Chuyện lão nô đều kể hết cho Quốc công gia. Lão nô tin tưởng nhân phẩm của Quốc công gia, sẽ đem chuyện truyền ngoài. Nếu tung tích chân chính của Tam hoàng tử, lão nô dự định tìm , thật tâm rõ chuyện.”
Nói xong, Phí Ma Ma dậy chuẩn rời .
Mặc Cửu Diệp lên tiếng ngăn cản: “Chờ một chút, một Ma Ma hồi kinh sợ rằng an , thể phái hộ tống một đoạn đường.”
Có hộ tống, Phí Ma Ma đương nhiên là nguyện ý.
Từ trong hoàng cung trốn , dọc theo đường bà luôn tránh né truy sát. Nếu vận khí , chỉ sợ bộ xương già của bà sớm bàn giao cho quỷ sứ .
“Vậy thì đa tạ Quốc công gia.”
Mặc Cửu Diệp tâm tư sửa cách Phí Ma Ma gọi , dù bọn họ cũng sẽ cơ hội gặp .
Hắn nháy mắt với đám Lương Hạo đang ở phía xa. Lương Hạo hiểu ý, dẫn theo mấy nhanh chóng về phía Mặc Cửu Diệp.
Mặc Cửu Diệp cũng cố ý chậm , cố gắng cách xa đội ngũ lưu đày một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-283.html.]
Hách Tri Nhiễm vẫn quan sát hướng của Hà gia.
Hiện giờ trong bộ đội ngũ lưu đày, chỉ Hà gia cùng Mặc gia ở chung hòa hợp. Tuy rằng bọn họ chuyện cùng Phí Ma Ma rời xa đội ngũ, nhưng vẫn thể đề phòng một chút.
Vạn nhất Hà Chí Viễn tùy ý tung tin đồn thất thiệt tiết lộ chuyện xảy , đưa tới phiền toái cần thiết.
Quả nhiên, Hà Chí Viễn cứ lấm lét dòm ngó, thỉnh thoảng sẽ đầu về phía bọn họ.
Mặc dù trong lòng thể thu bất cứ thông tin gì, nhưng vẫn là cho cảm thấy phiền chán.
Xem , Hà Chí Viễn thể ở , hoặc là nghĩ chút biện pháp khác, để cho ông thể lung tung ngoài.
Ngay khi Hách Tri Nhiễm đang cân nhắc dùng cách nào để khiến Hà Chí Viễn câm miệng, đám Lương Hạo tới gần bọn họ.
Mấy ôm quyền hướng về phía Mặc Cửu Diệp, khi hô một tiếng “Cửu gia,” đó quy củ tại chỗ chờ phân phó.
Mặc Cửu Diệp chỉ Phí Ma Ma :
“Vị là ma ma của Viên Quý phi, bởi vì một vài chuyện mà Nam Kì đuổi g.i.ế.c. Ta phái hai trong các ngươi hộ tống bà hồi kinh.”
“Chuyện thành vấn đề, thuộc hạ nguyện ý .”
“Thuộc hạ cũng nguyện ý .”
Hai Tống Siêu và Vương Đại Lực mở miệng .
Dù nơi tai mắt lẫn lộn, Mặc Cửu Diệp cũng Phí Ma Ma dừng quá lâu. Lần đầu tiên mở miệng đòi tiền Hách Tri Nhiễm.
“Ta bọn họ mang theo chút bạc, dùng lộ phí đường.”
Hách Tri Nhiễm vốn là keo kiệt, huống hồ, quốc khố Đại Thuận một nửa công lao thuộc về Mặc Cửu Diệp, đương nhiên tư cách chi phối.
Phạm Khắc Hiếu
Không hai lời, Hách Tri Nhiễm mượn ống tay áo che giấu, lấy hai trăm lượng ngân phiếu giao cho Tống Siêu.