Bành Vượng chủ động tìm đến chào hỏi vị chưởng quầy.
“Lưu chưởng quầy, gần đây thể bà vẫn an khang chứ?”
Lưu chưởng quầy giấu nổi vẻ uể oải, ngữ điệu nhuốm màu chán chường.
“Bành quan gia, nếu ngài chậm thêm hai ngày, e rằng tiểu điếm đóng cửa mất thôi.”
Bành Vượng quan sát thấy quán trọ tiêu điều ảm đạm, liền dò hỏi: “Lưu chưởng quầy, rốt cục xảy chuyện gì khiến việc ăn sa sút đến nhường ?”
"Ai da... Đừng nhắc nữa, gần đây ở huyện Tương Dương xuất hiện một nhóm cường đạo. Chúng cướp bóc dân lành, mà chỉ nhằm đám phú hộ, còn lén lút tiếp tế tài vật đoạt cho dân nghèo nữa chứ."
Bành Vượng khó bề lý giải: "Đây chẳng là việc ? Mà đám thì liên quan gì đến quán trọ?"
Phạm Khắc Hiếu
Lưu chưởng quầy khổ.
" là chẳng liên quan gì đến quán trọ của hết, chỉ là hành động ngang ngược của đám cường đạo đó khiến các thương nhân nơi khác sinh lòng sợ hãi, dám bén mảng đến Tương Dương ăn giao dịch. Thế nên, các quán trọ trong huyện chúng đều rơi cảnh cửa đóng then cài, gần như buôn bán gì."
Đây là đầu tiên Bành Vượng thấy một tên cường đạo chuyên cướp của giàu chia cho nghèo như , suy nghĩ cẩn thận hỏi.
"Theo lời Lưu chưởng quầy, đám cường đạo đó cướp của giàu chia cho dân nghèo. Vậy chẳng chúng cướp bừa bãi nhà ?"
"Điều thì còn thể chấp nhận , tuy đều là nhắm kẻ giàu , nhưng chúng chỉ tay với những phú hộ tham lam, bất nhân mà thôi." Lưu chưởng quầy đáp.
Bành Vượng cau mày: "Nếu là như , đám thương nhân đó đến mức lo sợ đến chứ?"
Lưu chưởng quầy thở dài thêm nữa.
"Vấn đề là thế , đám cường đạo đó dân chúng đồn đại hết sức đáng sợ. Ai trong tay chút tiền tài mà chẳng trốn chứ? Chuyện cứ tái diễn như thế, đến huyện Tương Dương cũng dần thưa thớt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-275.html.]
[]
Đối với vấn đề , Bành Vượng cũng chỉ như lời đàm tiếu. Quan ở đây nghèo, tù nhân cũng nhiều tiền nên chẳng cần lo lắng việc cường đạo dòm ngó.
Huống hồ, còn đồn đãi đám cường đạo chỉ cướp của giàu chia cho nghèo, bọn họ cũng liên quan gì đến đám .
Không đào bới thêm nữa, Bành Vượng bảo Lưu chưởng quầy sắp xếp phòng khách, để trở về nghỉ ngơi.
Vẫn theo thông lệ, những ai đủ khả năng chi trả thì ngủ tạm ở nhà kho chứa củi sân...
Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp vẫn ở chung một phòng. Đang lúc nửa đêm nghỉ ngơi, Mặc Cửu Diệp bỗng cảm thấy điều dị thường. Chẳng chẳng rằng, nhanh chóng lao khỏi phòng, hình nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà.
Hách Tri Nhiễm vội vã đuổi theo, nhưng tốc độ của Mặc Cửu Diệp quá đỗi mau lẹ. Khi nàng bước ngoài, bóng dáng còn thấy nữa, đành về phòng kiên nhẫn chờ đợi.
Mặc Cửu Diệp truy đuổi bóng đen nóc nhà một quãng khá xa. Đến khi rời xa khu dân cư, kẻ áo đen mới chịu dừng .
"Các ngươi rốt cuộc là ai?" Mặc Cửu Diệp trầm giọng chất vấn.
Đám áo đen vốn thấy kẻ truy đuổi, định bụng dẫn đó đến nơi hoang vắng mới tay. thấy giọng quen thuộc, tất cả lập tức kéo khăn che mặt xuống.
"Thuộc hạ Lương Hạo xin tham kiến Quốc công gia!"
"Lương Hạo, ngươi mặt ở chốn ?" Mặc Cửu Diệp tỏ vẻ kinh ngạc. Vừa , tiến lên phía , mật đỡ vị thuộc hạ đang quỳ dậy.
Lương Hạo chỉ tay về phía những phía , bẩm báo: "Thưa Quốc công gia, chúng thuộc hạ tin Quốc công phủ lục soát, gia đày ải, lập tức dâng tấu xin từ chức, chờ ngày hội ngộ với ngài tại nơi đây."
Mặc Cửu Diệp những ở phía Lương Hạo:
Tống Siêu, Vương Đại Lực, Từ Thanh Phong, Lý Minh Thuy.