Sau khắc một tuần di chuyển, Mặc Cửu Diệp đưa tay mở tấm ván đỉnh đầu. Bỗng nhiên ánh sáng chói lòa, hai xuất hiện ngay trong Quốc khố.
Quả nhiên là Quốc khố của Đại Thuận, những diện tích rộng lớn mà vật phẩm chất chứa bên trong cũng vô cùng phong phú, rực rỡ sắc màu, thoạt món nào món nấy đều giá trị liên thành.
Đặc biệt là hai viên minh châu đặt ở trung tâm, phát ánh sáng đủ để khiến cả khố phòng sáng rực như ban ngày, quang mang lấp lánh chói lòa mắt .
"Thời gian eo hẹp, nàng hãy hành động mau chóng." Mặc Cửu Diệp thấy ánh mắt của Hách Tri Nhiễm dán chặt rời, đành lên tiếng nhắc nhở.
Giờ phút , Hách Tri Nhiễm cảm thấy quả thật như từ thôn quê mới bước chân thành thị, vật nơi đây đều khiến nàng kinh ngạc thán phục.
Phạm Khắc Hiếu
Nàng cũng rõ, giờ phút lúc nàng tham quan.
"Ta né một lát."
Đương nhiên Mặc Cửu Diệp hiểu rõ ý của nàng, chẳng qua là thấy nàng thao tác như thế nào.
"Được." Mặc Cửu Diệp hề do dự, mở tấm ván sàn nhà, chui trong mật đạo.
Hách Tri Nhiễm thấy tấm ván khép kín, để lộ một khe hở nào, bấy giờ mới an tâm bắt đầu thu thập vật phẩm quý giá. Dù gian thể chứa đồ là hạn, mà Quốc khố chất chứa quá nhiều, nàng thể nào mang hết thảy.
Nàng liếc mắt quanh một lượt, liền dùng ý niệm thu tất cả ngân phiếu, đĩnh bạc, vàng bạc châu báu gian.
Sau đó, nàng dùng thần thức kiểm tra bên trong, quả nhiên, chỉ riêng những thứ gần như lấp đầy một nửa gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-21.html.]
Tuy nhiên, nàng vẫn thỏa lòng. Hách Tri Nhiễm dùng ý niệm sắp xếp vật phẩm gọn gàng hơn. Một vật quá cồng kềnh đều chất đống trong phòng bếp và phòng vệ sinh, gian trống thêm một .
Nàng tính toán cẩn thận, thu thêm gian một tranh chữ chiếm nhiều diện tích, cùng với vài rương đồng tiền xu. Lần nữa kiểm tra gian, nàng khỏi sự sung túc cho mê mẩn.
Lúc gian chật ních, chỉ còn chỗ đủ cho nàng tiến mà thôi.
Mặc dù Hách Tri Nhiễm cam lòng, nàng cũng rõ ràng thể tham lam hơn nữa.
Duy chỉ hai viên minh châu chói lọi là vật nàng kiên quyết thể bỏ qua.
Nàng thu minh châu gian, tức khắc Quốc khố chìm trong bóng tối.
Hách Tri Nhiễm khẽ gõ lên tấm ván: "Ta xong việc, chúng thể rời ."
Nàng dứt lời, tấm ván lập tức mở từ bên trong.
Hách Tri Nhiễm vịn vai Mặc Cửu Diệp, cùng y xuống mật thất.
Nàng đầu , Quốc khố lục lọi trở nên xốc xếch, tức thì nảy một ý định.
"Đồ vật quá nhiều, thể lấy hết. Vẫn còn dư nhiều tơ lụa quý giá."
"Ý của nàng là?" Dường như Mặc Cửu Diệp đoán ý đồ của nàng.