Dẫu cho bọn họ bỏ ít công sức để lột da và chế biến thịt nướng, khoản thù lao vẫn là quá hậu hĩnh.
Hách Tri Nhiễm trong lòng minh bạch lẽ, nhưng việc nàng lựa chọn như tính toán kỹ càng.
Chưa kể Tạ gia là nhà đẻ của Nhị tẩu, từ lúc nàng và Mặc Cửu Diệp giải quyết hiểu lầm thì Hách Tri Nhiễm cả Tạ gia và Phương gia đều là những hiểu lý lẽ.
Sau chúng sẽ hòa hợp với thật lâu con đường lưu vong, nương tựa hơn là tranh chấp, gây hiềm khích ? Huống hồ, lương thực và nước uống của cả Phương gia lẫn Tạ gia đều do Mặc gia cung ứng, cảm giác sống phụ thuộc e là dễ chịu chút nào.
Khó khăn lắm mới cơ hội kiếm chút bạc, nếu Hách Tri Nhiễm phát tiền lương keo kiệt bủn xỉn như để tượng trưng cho bọn họ thì vẫn cần nhờ đến sự giúp đỡ của Mặc gia.
Đây cũng là cách Hách Tri Nhiễm ngầm cho bọn họ giữ danh dự.
Tạ Thiên Hải thấy Bành Vượng thì cho là đó là chủ ý của .
Ông kích động nhận lấy hai mươi lượng bạc.
Bành Vượng nhắc nhở: "Lão tử hề bụng đến mức tự dưng ban bạc cho các ngươi như . Nếu Hách thị giúp, e rằng các ngươi ngay cả bóng dáng thỏi bạc cũng chẳng thấy."
Bị như thế, Tạ Thiên Hải mới bừng tỉnh hiểu . Ông Mặc gia quan hệ với Bành Vượng nhưng bao giờ tưởng tượng Bành Vượng thể lời Hách thị mà đồng ý chia bạc cho họ.
Nghĩ đến đây, Tạ Thiên Hải thành tâm chắp tay về hướng Hách Tri Nhiễm.
"Phần ân tình của cháu, Tạ thúc xin ghi nhớ."
Hách Tri Nhiễm vội vàng đáp lễ.
"Tạ thúc cần khách khí, chúng còn sống chung với lâu dài, giúp đỡ là lẽ thường tình."
Nói xong, Hách Tri Nhiễm nghiêng đầu những Phương gia, khuôn mặt họ đầy vẻ ngưỡng mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-176.html.]
Nàng cũng lấy hai mươi lượng bạc giống đặt tay Phương Truyền Châu.
"Phương thúc, đây là của Phương gia, xin cất nhé."
Phương Truyền Châu sớm hiểu đại cục nên hề dài lời như Tạ Thiên Hải.
Sau khi dâng lời cảm tạ, những Phương gia ai nấy đều nở nụ mãn nguyện khuôn mặt.
Phạm Khắc Hiếu
Còn bảy mươi lăm lượng, Hách Tri Nhiễm vốn thiếu thốn tiền bạc nên nàng chỉ giữ hai mươi lăm lượng tượng trưng, còn năm mươi hai lượng còn thì đưa cả cho Bành Vượng.
Bành Vượng vốn tưởng rằng thể lấy ba bốn mươi lạng là may mắn lắm , nhưng ngờ Hách Tri Nhiễm hào phóng như , cho đến năm mươi hai lượng.
Số tương đương với gần như bộ tiền bán da sói mà cả nhóm quan sai bọn họ thu .
"Đệ , ?" Chẳng là quá nhiều ?
Bản Bành Vượng ngờ bản ngày cầm tiền mà cảm thấy quá nhiều, dường như bắt đầu coi tiền tài như cỏ rác mất ...
Hách Tri Nhiễm : "Bành đại ca là trượng nghĩa, từng xem chúng như những kẻ phạm nhân. Trong lòng đều rõ, bầy sói nếu đồng ý, Mặc gia chúng dù chỉ một con cũng thể .
Cũng là bởi vì là nên mới nghĩ cách cố gắng cho năm mươi con sói tạo càng nhiều lợi nhuận càng . Như vật thì những các thể kiếm thêm tiền mà các tù nhân chúng cũng thể kiếm một ít, quả là lợi cả đôi đường."
Phải là lời của Hách Tri Nhiễm lấy lòng Bành Vượng.
Bành Vượng lớn, cầm bạc: "Ha ha ha... Đệ quả thực là cư xử! Nàng cứ yên tâm, chỉ cần ở đây, cam đoan các ngươi đường sẽ chịu bất cứ khổ sở nào."
Có Bành Vượng bảo đảm mặt , công sức của Hách Tri Nhiễm bỏ hề uổng phí.