Cho nên, nàng chút do dự mua bộ nón rơm trong gian hàng, tổng cộng hai mươi tám cái.
Quay về quán , Bành Vượng thấy Hách Tri Nhiễm trở nhanh chóng như , quả nhiên khỏi kinh ngạc.
"Khó khăn lắm mới cơ hội ngoài một chuyến, dạo lâu thêm một chút?”
Hách Tri Nhiễm ngẩng đầu bầu trời: "Thời tiết quá đỗi oi ả, vả đồ đạc xe chất đầy, ngại di chuyển thêm, đành trở về thôi."
Bành Vượng chiếc xe gỗ chất đầy, khỏi tặc lưỡi.
Xem Hách Thượng Thư cho con gái ít bạc. Nếu cho ít hơn, e rằng dựa mức độ tiêu xài của nữ nhân , bạc cạn sạch từ giữa đường .
"Nếu ngươi mua đồ xong, chúng về thôi."
Quan sai đỡ nàng đẩy chiếc xe gỗ, cả đoàn nhanh chóng rời khỏi huyện Bình Viễn.
Bành Vượng và quan sai hằng năm đều di chuyển nhiều, bởi lực chân của họ nhanh.
Bản Hách Tri Nhiễm vốn là kiên cường, nhưng cơ thể của nguyên chủ quá yếu ớt, nên nàng theo kịp bước chân của hai .
Bành Vượng nghiêng đầu thấy Hách Tri Nhiễm vẻ quá sức, liền bảo nàng tạm lên một góc chiếc xe gỗ để tiện nghỉ ngơi một lát.
Với cái thể suy nhược , Hách Tri Nhiễm thể đồng ý. Nàng thầm nghĩ, chắc chắn trải qua những ngày tháng bộ nhiều hơn, cơ thể sẽ sự cải thiện rõ rệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-172.html.]
Sau khi lời cảm ơn, nàng nép bên cạnh đống lương thực.
Nhớ tới chuyện hôm nay gặp Phí Nam Vũ tại Bình Viễn huyện, cùng ánh mắt thâm sâu khó lường trong quán , Hách Tri Nhiễm cảm thấy cần kiểm chứng những gì về giai đoạn lịch sử . Nàng bèn giả vờ buồn ngủ, tựa nửa bao lương thực, đội mũ rơm che mặt, nhưng ý thức thực chất tiến gian.
Hách Tri Nhiễm mua vài cuốn sách sử liên quan đến giai đoạn trong Thương khố, thậm chí ngay cả cuốn Dã Sử nàng cũng bỏ qua, cốt là để thông tin diện nhất. Ý thức nàng mau chóng lật xem mục lục sách sử, cuối cùng tìm chương về Phí Nam Vũ ở phần giữa và phần cuối.
Hách Tri Nhiễm chuyên tâm nó ——
Phụ của Phí Nam Vũ là một vị tú tài, từ nhỏ bắt đầu dạy sách chữ.
Phạm Khắc Hiếu
Thiên phú học hành của Phí Nam Vũ vô cùng , mười hai tuổi thi đậu Án thủ tú tài. Khi về nhà báo tin mừng thì mẫu lâm bệnh nặng.
Vì để chạy chữa cho mẫu , Phí gia gần như dốc hết của cải sức lực nhưng dù thì cũng thể giữ tính mạng của Phí mẫu. Không lâu đó, Phí phụ cũng lâm bệnh dậy nổi.
Vì gánh vác trách nhiệm nuôi cả gia đình nên Phí Nam Vũ gác con đường thi cử, lẳng lặng việc kiếm tiền nuôi gia đình và chăm sóc phụ .
Vốn dĩ với danh tiếng tú tài, lẽ thể tìm một trường tư để dạy học, nhưng nếu như thì sẽ thể chăm sóc cho phụ đang ốm yếu thể .
Bất đắc dĩ, Phí Nam Vũ còn cách nào khác đành đảm nhận một công việc chép sách thuê, ở nhà cả ngày chép điển tịch để kiếm tiền, thuận tiện chăm sóc phụ .
Cuộc sống cứ như thế mà trôi qua tám năm.
Vào lúc Phí Nam Vũ hai mươi mốt tuổi, phụ cuối cùng cũng chiến thắng bệnh tật mà qua đời. Sau khi Phí Nam Vũ an táng phụ , tới thư phòng nơi thường chép sách, định bụng ứng một khoản tiền công từ chưởng quỹ.