"Mặc Cửu Diệp, chuyện năm xưa cũng chỉ là Phụ sai khiến, ý đồ của . Có câu oan đầu nợ chủ, dù ngươi đòi nợ thì cũng nên trút lên đầu ."
Vừa lúc Mặc Cửu Diệp rắc phấn ngứa, Hoàng hậu cách vị trí của gần hơn, bởi độc tính trong cơ thể bà nặng hơn Tiết Thừa tướng và Tiết Bác.
Giờ phút bà vẫn nhịn , nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Mùi vị thể nhịn nữa khiến tinh thần của bà sụp đổ.
Bà căn bản thể mở miệng chuyện như phụ tử Tiết gia, chỉ trừng mắt chằm chằm Mặc Cửu Diệp chớp mắt.
Phạm Khắc Hiếu
Mặc Cửu Diệp thấy ánh mắt thâm độc sắp c.h.ế.t tới nơi của Hoàng hậu thì nhớ đến các tẩu tẩu trong nhà.
"Tiết thị, Mặc gia chỗ nào từng phụ bạc ngươi? Mà một độc phụ như ngươi phái hạ d.ư.ợ.c hãm hại những vị tẩu tẩu đáng thương của ?
Thế vẫn thôi, Mặc gia đến bước đường chịu oan lưu đày, ngươi còn ác độc phái hạ độc trong bữa sáng của bọn ?"
Bị tra hỏi đến những việc , Hoàng hậu thể khống chế nổi bản nữa, bật sằng sặc.
"Ha ha ha... Chỉ trách Mặc gia ngươi kết giao với Nam Kì! Chỉ cần là kẻ cản đường Hằng Nhi của Bổn cung, tuyệt đối tha, thậm chí khiến các ngươi đoạn tuyệt hương hỏa, tuyệt diệt hậu nhân..."
Nghe thấy Hoàng hậu chính miệng thừa nhận những việc bà với Mặc gia, cho dù Mặc Cửu Diệp từ sớm, mắt cũng cách nào lạnh nhạt tự nhiên.
Hắn nhấc chân, dẫm mạnh lên một bàn tay của Hoàng hậu, dùng sức nghiền nát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-1202.html.]
"Xem hôm nay đúng là thể hời cho thứ độc phụ như ngươi." Bàn tay Hoàng hậu đau đớn, lập tức rên thành tiếng.
"Mặc Cửu Diệp... Ngươi dám động thủ với Bổn cung... Á... Đau c.h.ế.t Bổn cung ..."
Hoàng hậu kêu la t.h.ả.m thiết, vốn tưởng rằng thể kinh động lính canh ngục trong thiên lao. Nào ngờ bà kêu hết một hồi lâu, thu hút lính canh ngục nào, ngược hù dọa lũ chuột trong phòng giam sợ tới nỗi chạy tán loạn khắp nơi.
Hoàng hậu vốn kiệt lực, vài tiếng gào thét còn chút sức lực nào, bà há miệng thở dốc, chỉ thể trừng mắt phẫn nộ chằm chằm Mặc Cửu Diệp.
Mặc Cửu Diệp thèm để mắt tới bà , chậm rãi bước đến mặt Tiết Bác. Y phục Tiết Bác tả tơi thể tả, những vết thương lớn nhỏ loang lổ rõ ràng hiện .
Mặc Cửu Diệp rút một bình sứ nhỏ, nhắm một vết thương của Tiết Bác, rắc d.ư.ợ.c vật bên trong lên. Sau đó, kéo Tiết Bác đến mặt Tiết Thừa tướng. Nghe , Tiết Thừa tướng yêu thương tiểu nhi tử Tiết Bác nhất. Từ nhỏ, Tiết Bác hoành hành ngang ngược ở kinh thành ít, nhưng đều vị "Từ phụ" dùng thủ đoạn sấm sét che đậy.
Hôm nay, cần để Tiết Thừa tướng tận mắt thấy, dáng vẻ tiểu nhi tử bảo bối nhất của ông sống bằng c.h.ế.t ngay mặt.
Vết thương của Tiết Bác bắt đầu mục rữa với tốc độ kinh , đó, một lỗ m.á.u sâu hoắm lộ rõ xương cốt. Cùng lúc đó, Tiết Bác thét lên một tiếng kêu gào t.h.ả.m thiết, đau đớn.
"Phụ ... Nhi tử đau quá, mau cứu nhi tử..."
Giờ phút , Tiết Bác nào còn vẻ ngang tàng cậy quyền cậy thế ở kinh thành nữa.
Tiết Thừa tướng trơ mắt Mặc Cửu Diệp rắc d.ư.ợ.c vật lên vết thương của nhi tử bảo bối, chứng kiến sự biến hóa đáng sợ của vết thương , hốc mắt bỗng chốc đỏ hoe. "Mặc Cửu Diệp, rốt cuộc ngươi gì? Lão phu thừa nhận nhiều chuyện với Mặc gia, tất cả đều do một lão phu gây , tuyệt đối liên quan đến Bác Nhi..."