Đã chủ ý, Mặc Cửu Diệp dẫn Hách Tri Nhiễm cố gắng tránh né tầm mắt của đội tuần tra, thuận lợi đến Lãnh cung. Lãnh cung nơi nào cũng hoang tàn cũ nát, nơi cũng ngoại lệ. Đặc biệt, mấy chục năm ai dọn dẹp, cỏ dại mọc mặt đất cao quá đầu , điều càng thuận lợi cho bọn họ ẩn núp.
Hai tùy tiện chọn một gian phòng để bước . Vừa mở cửa, cảm giác như vô mạng nhện giăng mắc mặt. Mặc Cửu Diệp ngắt một nhúm cỏ dại, quơ sạch đống mạng nhện giăng lối.
Tuy nơi đây an , nhưng bọn họ vẫn dám mạo hiểm thắp đèn. Hai mò tiến đến chỗ giống như một chiếc giường. Hách Tri Nhiễm chỉ cần động ý niệm, Thuận Vũ Đế vẫn đang hôn mê thẳng tắp giường. Nàng nữa lấy ngân châm, châm mấy huyệt vị quan trọng, Thuận Vũ Đế nhanh liền tỉnh .
Thuận Vũ Đế cảm nhận tình cảnh biến đổi, cảnh giác hẳn dậy. Mặc dù tầm mắt chỉ thấy một màu đen như mực, nhưng ông vẫn thể cảm nhận vật cản, và nhận thấy hai bóng đen đang mặt. "Các ngươi rốt cuộc là kẻ nào?"
Không thể , là Hoàng đế của một nước, mặc dù chút ngu ngốc, nhưng Thuận Vũ Đế vẫn đ.á.n.h mất khí thế đế vương.
Hách Tri Nhiễm hiểu rõ, một khi Mặc Cửu Diệp cất lời, Thuận Vũ Đế dễ nhận . Vì nàng giành : "Bọn là cứu ngươi."
Hách Tri Nhiễm chẳng chút ấn tượng nào với Thuận Vũ Đế, giọng điệu nàng đương nhiên hề khách khí.
Thuận Vũ Đế mặc dù hài lòng với giọng điệu , nhưng ông là cân nhắc, rõ ràng hiện tại là thời điểm để phô trương vẻ trịch thượng. "Rốt cuộc là ai phái các ngươi đến cứu trẫm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-1162.html.]
"Là ai thì ngươi cần . Ta chỉ , rốt cuộc trong cung xảy chuyện gì? Nếu ngươi trả lời đúng sự thật, sẽ lợi cho ngươi." Hách Tri Nhiễm vẫn hề khách khí. Đối đãi với tên đế vương ngu , cần giữ thái độ cung kính.
Thuận Vũ Đế thể đoán phận của hai , nhưng trong lòng ông hiểu rõ, đây lẽ là cơ hội duy nhất thể lật ngược ván cờ.
"Là trẫm bất cẩn rơi bẫy của Hoàng hậu."
Dừng một chút, Thuận Vũ Đế tiếp tục: "Không lâu khi Hoàng hậu thu nuôi Tứ Hoàng tử, trẫm phát hiện đám thị vệ bên đổi. Trong lúc trẫm đang định gọi đến hỏi cho rõ, đám thị vệ chẳng hề giải thích một lời bắt trẫm , nhốt ở nơi tối tăm nổi một tia ánh mặt trời."
"Ngươi nhốt ở ?" Hách Tri Nhiễm hỏi.
"Bởi vì ngay lúc trẫm bắt, đang định kêu cứu thì lập tức đám đ.á.n.h cho ngất lịm. Khi trẫm tỉnh nữa, chính là nơi mà hôm nay các ngươi cứu trẫm."
Phạm Khắc Hiếu
Hách Tri Nhiễm khẽ gật đầu, ý bảo ông tiếp tục.
"Sau đó trẫm mới phát hiện, kẻ bắt trẫm đích thị là do Hoàng hậu phái đến. Trước khi bắt, trẫm mơ thấy Ngọc Tỷ mất. Lo sợ giấc mơ biến thành sự thật, trẫm liền kịp thời cất giấu Ngọc Tỷ . May mắn , trong giấc mơ đó, của Hoàng hậu tìm nó, nhờ trẫm mới còn mạng sống đến bây giờ."
"Ngươi yên tâm, bọn hứng thú với Ngọc Tỷ đó. Hiện tại Đại Thuận về cơ bản sự kiểm soát của Thừa tướng, lấy giang sơn, ngươi thể cứ yên chờ c.h.ế.t nữa." Hách Tri Nhiễm nhắc nhở.