Món còn là một loại nguyên liệu từ ngô dùng để hầm cách thủy trong nồi sắt.
Sở dĩ Mặc gia chọn chế biến nhiều món ăn từ ngô như , mục đích duy nhất là để những tham gia yến hội hôm nay thấu hiểu rõ về loại lương thực ngon miệng, sản lượng cao .
Quả nhiên, hiệu quả đạt vô cùng .
Các bách tính thôn Tây Lĩnh đây là loại cây trồng mà họ từng khuyên Mặc gia đừng trồng, ai nấy đều cảm thấy lòng tràn ngập hối tiếc.
Khi Mặc Cửu Diệp , sản lượng ngô ngon miệng thể đạt tới nghìn cân một mẫu, càng hận thể tự vả mặt vài cái.
Triệu Lí Chính càng t.h.ả.m hại, trong lòng chợt nảy sinh một cỗ áy náy sâu sắc.
Thuở đó, phản đối kịch liệt nhất Mặc gia trồng loại cây chính là , nên hôm nay, vả mặt đau đớn nhất cũng chính là vị Lí Chính .
Bất kể những việc khác, chỉ riêng bánh ngô thôi ngon hơn hẳn bánh bột thô mà họ thường ăn. Ngô luộc và cháo bột ngô cũng mùi vị thơm lừng, càng nhai càng thấm. Lương thực ngon như , sản lượng còn cao đến thế.
Phạm Khắc Hiếu
Nếu thuở thể sớm tin tưởng Mặc Cửu Diệp, cổ vũ dân làng theo chân trồng một ít, khoan đến việc những trái ngô thể đổi lấy bao nhiêu bạc trắng, ít nhất nếu dự trữ trong khố phòng, mùa đông sẽ cần lo lắng vấn đề đói kém.
Triệu Lí Chính càng nghĩ càng u uất, đến nỗi từ lúc yến tiệc bắt đầu cho đến khi tan cuộc, cũng thốt mấy lời.
Trái , Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải đối lập với tâm trạng u uất của Triệu Lí Chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-1090.html.]
Đầu xuân, hai vì tin tưởng Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm, hề chùn bước mà theo trồng ngô và khoai lang. Khoai lang thì khỏi , mấy ngày khi Mặc gia bắt đầu tổ chức nhân công thu hoạch, cả gia đình họ cũng dốc lực sức đào bới.
Đất đai canh tác trong tay họ vốn ít ỏi, dĩ nhiên trồng trọt thể nhiều bằng Mặc gia.
Huống hồ, lòng bọn họ sáng suốt như gương. Mặc gia trồng những loại cây thể đổi lấy một lượng lớn tiền bạc, ý cho phép họ cùng trồng trọt, họ tuyệt đối thể nào phá hỏng cơ nghiệp của Mặc gia.
Bởi , cần Mặc Cửu Diệp nhắc nhở, Phương gia và Tạ gia đều tự giác cất giữ khoai lang thu hoạch trong khố phòng nhà , lấy thứ lương thực dự trữ qua mùa đông lạnh giá.
Dẫu thế, hai nhà họ đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hiện giờ, họ còn là quyền quý như xưa, chỉ là kẻ Hoàng đế hạ chỉ lưu đày, thể sống một cuộc đời an nhàn tại vùng Tây Bắc cằn cỗi , tất cả đều nhờ sự chăm sóc của Mặc gia.
Nếu họ còn điều, lấy ơn huệ của Mặc gia để giành mối ăn với ân nhân, chẳng là lấy oán báo ơn đó ?
Tóm , Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải đều thấu triệt lẽ , tuyệt đối sẽ chuyện tổn hại đến lợi ích của Mặc gia.
Huống hồ, hiện tại họ thật sự thỏa mãn. Các nữ quyến trong gia đình theo Mặc gia chế tác búp bê, chỉ thu nhập cao mà còn định, đủ để bộ nhà nguồn sinh kế lâu dài.
Nam nhân ngoài lúc ngày mùa việc ruộng, thời gian còn thể ngoài dạy học. Tuy cuộc sống như thể hào nhoáng như khi còn ở kinh thành, nhưng cái quý là ở sự an nhàn, bình .
Hồ Thông càng cần . Hắn cũng trồng khoai lang và ngô theo Mặc gia, còn nắm giữ kỹ thuật xây dựng Tứ Hợp Viện, đến nỗi đơn đặt hàng nhiều đến mức phần ứng phó kịp.