E là ai đó bí mật chỉ thị. Bề ngoài là lính sai, nhưng thực chất là tai mắt cài cắm để giám thị Mặc Cửu Diệp. Nếu quả thực như , tên Lý Hổ tuyệt đối thể giữ . Dù trong lòng đang tính toán, nhưng Hách Tri Nhiễm vẫn giữ vẻ mặt bình thản, để lộ một tia biểu cảm.
"Chu quan sai, sẽ chuyện chạy trốn."
"Bát ca, đừng lữa, chuyện công của chúng quan trọng hơn." Lý Hổ một nữa lời lẽ thúc giục.
Chu Lão Bát khẽ gật đầu.
"Cũng , tin ngươi . Trước ngọ, chúng gặp tại nơi đây."
Hách Tri Nhiễm đạt mục đích, thầm thở phào trong bụng.
"Yên tâm , bảo đảm sẽ đến muộn."
Sau khi từ biệt hai vị lính sai, Hách Tri Nhiễm nhanh chóng đẩy chiếc xe đẩy thô sơ tiến thẳng đến khu chợ.
Khu chợ tấp nập, qua như mắc cửi, tiếng rao hàng vang vọng ngừng. Thời gian của nàng hạn, đành tùy ý lướt bầu khí ồn ã .
Hai bên đường phố, các hiệu buôn đều mở cửa. May mắn , nàng thừa hưởng bộ ký ức của nguyên chủ, nên thể hiểu những bảng hiệu chữ phồn thể treo cửa.
Nàng đến một tiệm bán thịt, khi hỏi han giá cả, Hách Tri Nhiễm mừng rỡ phát hiện xương sườn ở đây rẻ hơn thịt nhiều.
Thịt heo là mười tám văn tiền một cân, trong khi xương sườn chỉ cần tám văn. Nàng chẳng chút do dự mua cả một phiến xương sườn, chỉ vì giá rẻ mà còn vì nàng vốn thích món .
Khách xung quanh , đều cho rằng nàng là tiết kiệm, tiếc rẻ dám mua thịt heo đắt đỏ, chỉ đành mua xương sườn giá thấp. Mua xong sườn, nàng nhờ ông chủ chặt thành từng khúc nhỏ, đặt lên chiếc xe đẩy.
[]
Hách Tri Nhiễm tiếp tục tiến một hiệu tạp hóa.
Chủ tiệm qua vẻ tiều tụy, buồn bã, gục đầu quầy hàng, ngay cả khi khách bước cũng mảy may ngẩng lên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-109.html.]
Phạm Khắc Hiếu
Nếu là ở kiếp , gặp ăn kiểu , nàng lập tức bỏ . ở nơi đây, nàng thể lãng phí thời gian tìm kiếm hiệu buôn khác, vì nàng đành tự trong cửa hàng.
Hàng hóa trong tiệm bày biện chút lộn xộn, một vòng, Hách Tri Nhiễm vẫn tìm thấy vật cần.
"Chủ tiệm, chỗ ông bán giấy dầu ?"
Chủ tiệm thấy tiếng hỏi, mới chậm rãi ngẩng đầu lên trong vẻ mặt uể oải, buồn bã.
"Có giấy dầu. Tiểu nương tử bao nhiêu?"
Hách Tri Nhiễm thầm nghĩ, nàng sẽ thường xuyên lấy vật phẩm từ trong gian , thể nào cứ tay mà đựng, giống như tương thịt bò . Vì lẽ đó, giấy dầu đối với nàng càng nhiều càng .
"Chỗ của ông bao nhiêu giấy dầu, sẽ lấy hết."
Hiển nhiên, chủ tiệm chẳng tin lời của nàng.
"Tiểu nương tử, ngươi đang đùa đấy chứ? Chỗ giấy dầu chất chồng ít ."
"Ta chơi. Chỉ cần giá cả hợp lý, đảm bảo sẽ lấy bộ."
Chủ tiệm vội vàng dậy, phía tấm mành, nhanh ôm một xấp dày giấy dầu trở .
Hách Tri Nhiễm ước chừng lượng ít nhất nghìn tờ, quả thực ít.
Chủ tiệm đặt giấy dầu lên quầy.
"Tiểu nương tử, chồng giấy dầu một ngàn một trăm tờ, một văn tiền mười tờ. Giá dám chắc ngươi mua ở bất kỳ nơi nào khác."
Mặc dù Hách Tri Nhiễm đối với giá cả thị trường thời đại nắm rõ, nhưng bằng trực giác, nàng chủ tiệm hề lừa nàng.
"Được, tất cả giấy dầu đều lấy."