Cùng nguyên nhân đó, lão Tam vì thế mà con trai đích tôn, Thẩm lão phu nhân cũng mấy yêu thích đứa cháu gái nhỏ .
Cứ như thể việc Thẩm Tam lão gia đích tử, tất cả đều là của Thẩm Lương Hân.
Rời khỏi Phúc An Viện một đoạn khá xa, Thẩm Lương Vi dừng bên một gốc tịch mai, đưa tay bẻ một cành hoa.
Bẻ một cành hoa nghịch trong tay, đóa hoa vàng kim kiều nộn giữa mùa đông hiu quạnh càng thêm vẻ minh diễm động lòng , mùi hoa thơm ngát mang theo chút lành lạnh, hít phổi khiến khoan khoái dễ chịu.
Thẩm Lương Nguyệt tức giận lườm Thẩm Lương Vi một cái: "Này, còn ngẩn đó gì? Nhanh thôi, ở đây c.h.ế.t cóng mất!"
"Ồ," Thẩm Lương Vi mỉm : "Tam , hôm nay trời quả thật lạnh lắm, cũng mau chóng về thôi. Tam và Đại tỷ tỷ cũng mau về ."
"Ngươi, ngươi ý gì?" Thẩm Lương Nguyệt trợn to mắt, tức hộc máu: "Tổ mẫu rõ ràng bảo chúng đến chỗ ngươi chọn trang sức, ngươi, ngươi chơi ?"
Thẩm Lương Dung cũng cực kỳ bất ngờ, nhịn sâu Thẩm Lương Vi một cái, ấn đường nhíu .
"Buồn thật, cái gì mà chơi ? Đồ của , lúc tặng cho các nữa, đổi ý , ?"
"Ngươi!"
"Đồ vật là của , cho thì cho."
Thẩm Lương Vi thầm nghĩ, cho dù chơi thì ? Cả cái nhà , cha , hai vị ca ca đều là nhân tài kiệt xuất trong thiên hạ, ai nấy đều thương , cho dù chơi , các thể gì ? Huống hồ, mới là chiếm lý!
Thẩm Lương Nguyệt sắp tức điên : "Ta xem ngươi ăn với tổ mẫu thế nào!"
Thẩm Lương Vi càng kinh ngạc, hơn nữa còn chút đắc ý, dùng giọng điệu khoe khoang : "Tổ mẫu xưa nay thương nhất mà! Chẳng lẽ còn ép lấy đồ của cho ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luong-duyen-nay-la-ke-doc/chuong-22-ta-doi-y.html.]
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thẩm Lương Nguyệt trợn tròn mắt: "..."
Thẩm Lương Vi : "Muốn ? Bảo cha mua ! Cứ nhòm ngó đồ của khác thì thể thống gì? Cho dù là chị em, thế cũng quá vô sỉ !"
"A!" Thẩm Lương Nguyệt hét lên.
Thẩm Lương Vi ung dung rời .
Phảng phất thấy tiếng Thẩm Lương Nguyệt la hét c.h.ử.i bới, còn Phúc An Viện tìm tổ mẫu cáo trạng, nhưng hình như Thẩm Lương Dung ngăn , hai gì đó.
Thẩm Lương Vi quan tâm.
Phỉ Thúy trợn mắt há hốc mồm, trong đầu choáng váng như khuấy thành một đống hồ nhão.
Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư như ...
Hóa Nhị tiểu thư là như thế ...
Cuối cùng vẫn còn nhớ rõ mục đích đưa đến bên cạnh Nhị tiểu thư, Phỉ Thúy nhanh hai bước, song song với Thẩm Lương Vi, bồi : "Nhị tiểu thư, ngài thế ... ngài như , Lão phu nhân nếu e là sẽ thất vọng về ngài lắm. Ngài ở mặt Lão phu nhân đồng ý, lưng liền đổi ý, đây tác phong hành sự của tiểu thư khuê các, Lão phu nhân sẽ đau lòng đấy!"
"Hử?" Thẩm Lương Vi dừng bước, nghiêng đầu, như về phía Phỉ Thúy: "Tổ mẫu nghĩ gì ngươi đều ? Phỉ thúy, ngươi đối với tổ mẫu cũng thật tri kỷ! Nếu thế, chi bằng ngươi về bên cạnh tổ mẫu hầu hạ như cũ , tổ mẫu xa một nha đầu tri kỷ như ngươi sợ là cũng nhiều chỗ quen, cháu gái, thể đoạt sở thích của tổ mẫu ? Đây chính là bất hiếu nha!"
Sắc mặt Phỉ Thúy trắng bệch, tự chủ cuống quýt quỳ xuống: "Không, , cầu Nhị tiểu thư thứ tội! Nhị tiểu thư đừng đuổi nô tỳ ..."
Không vì , Nhị tiểu thư giờ khắc rõ ràng chỉ là một cô bé mười ba tuổi, nhưng mạc danh khiến nàng cảm nhận sự áp bức lạnh lẽo, nàng sợ hãi trong lòng, theo bản năng mà thần phục.