"Mấy năm chuyện , là , mà là cảm thấy thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. hiện tại Nhị phòng, Tam phòng đều ý kiến, oán trách bất công, liền thể ."
"Vợ chồng các con nếu còn nhận , trong lòng còn hai chữ hiếu thuận thế nào, thì theo ý ! Đừng để bà già sắp xuống lỗ còn oán trách mắng mỏ."
"Đều là một nhà, đừng quá ích kỷ, đừng chỉ nghĩ cho riêng , con ? Vợ thằng Cả, con nể mặt ai thì cũng nể mặt nuôi nấng Vi nha đầu bao nhiêu năm nay chứ?"
"Vi nha đầu, con xem, tổ mẫu đạo lý ?"
Trong lúc nhất thời, cả Thẩm lão phu nhân và Thẩm đại phu nhân chồng nàng dâu đều chằm chằm Thẩm Lương Vi chớp mắt.
Thẩm đại phu nhân những lời vô sỉ của chồng chọc cho tức điên, đang định phản bác, bỗng nhiên bà hỏi như , bất giác trong lòng thót , trở nên căng thẳng.
Không bà tự tin, mà là bà cảm thấy mười mấy năm qua thực sự với con gái, nếu con gái mở miệng, nếu...
Lòng Thẩm đại phu nhân vô cớ hoảng loạn một trận.
Thẩm Lương Vi cũng chút kinh ngạc.
Trong chốc lát hiểu rõ tổ mẫu rốt cuộc ý gì?
Loại chuyện hỏi một đứa con gái mười ba tuổi như nàng gì?
Nàng há miệng định trả lời, bỗng nhiên ý thức điều gì, lời sắp khỏi miệng nuốt xuống, ngượng ngùng và luống cuống : "Lời tổ mẫu con hiểu, chuyện hiểu con dám bừa, tổ mẫu cứ với con là , ai đúng ai sai, con là hiểu chuyện mà."
Hình tượng thể sụp đổ, ít nhất mắt thể sụp đổ thì đừng sụp đổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luong-duyen-nay-la-ke-doc/chuong-100-tinh-ke-tai-san-rieng.html.]
Một tiểu cô nương mười ba tuổi nuôi trong khuê phòng, thể đạo lý gì chứ?
Cho dù nàng , tổ mẫu chịu ?
Vì , dứt khoát vẫn là đừng thì hơn!
Thẩm lão phu nhân sâu Thẩm Lương Vi một cái, ánh mắt đó khiến mạc danh thấu .
Bà kiên trì hỏi Thẩm Lương Vi nữa, về phía con dâu cả: "Vợ thằng Cả, con ."
Thẩm đại phu nhân trong lòng cảm động vui sướng, hận thể ôm cô con gái bảo bối tri kỷ lòng mà cưng nựng.
Mãi đến giờ phút , Thẩm đại phu nhân mới thực sự yên tâm, an lòng. Con gái bà, thật sự một chút cũng hồ đồ, thật sự bà trong lòng.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nghĩ thông suốt điểm , trong lòng Thẩm đại phu nhân bỗng dưng dâng lên một cơn giận dữ.
Bắt nạt khác cũng thể bắt nạt đến mức ...
Đây là coi Đại phòng bọn họ là cái gì?
"Mẹ, chuyện lão gia nhà con đều , đó là tài sản riêng của con, đồ của công trung. Tài sản riêng của con, tương lai là truyền cho con cái con, thể nào giao , chuyện đừng nhắc nữa."
"Ngươi... giỏi lắm!" Thẩm lão phu nhân giận thể kìm nén: "Ngươi lão đại ? Hừ, ngươi cái gì lão đại chẳng bảo đúng chẳng bảo ? Có của công trung do ngươi định đoạt! Cái nhà là định đoạt! Cháu trai cháu gái của tương lai thành gia lập thất, tự nhiên Thẩm gia lo sính lễ của hồi môn cho chúng, ngươi lo cái gì? Nhị phòng, Tam phòng đều giấu của riêng, các ngươi cả chị dâu, thế cũng quá điều đấy!"
Thẩm đại phu nhân lạnh: "Mẹ lời thật lý, bọn họ giấu của riêng là vì mà giấu, con cũng giấu của riêng, đó đều là đồ của chính con, quang minh chính đại, cần gì giấu? Hiện giờ tài vật và điền trang của công trung, thử tính kỹ xem, quá nửa đều là do Đại phòng chúng con cung cấp, ngay cả tài sản riêng của con cũng cướp, đây mới là điều đấy!"