Luôn Bên Cạnh Anh - Chương 91
Cập nhật lúc: 2025-05-16 16:36:32
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Công việc ngập trời đã xử lí xong, bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để xác minh chuyện này.
Âu Dực đi đến tầng hầm, anh còn chưa bước lên xe thì cánh tay đã bị một người dùng lực kéo lại.
Âu Dực bực bội quay đầu, lạnh lùng nhìn người vừa ngáng đường mình, là một cô gái trạc tuổi vợ anh.
Cảm nhận được cái nhìn sắc lạnh của người đàn ông trước mắt, cả người Tần Tiểu Nhu bất giác run lên, cô ta nuốt nước bọt, nghĩ đến số nợ khổng lồ mà Lạc Mạn sẽ trả cho gia đình mình, Tần Tiểu Nhu hạ quyết tâm nói:
"Âu tổng, xin anh dừng lại một lúc, tôi thật sự không muốn xen vào chuyện riêng của anh, nhưng có một vài chuyện thật sự tôi không nhìn được nữa!"
Âu Dực nhíu mày, hất tay Tần Tiểu Nhu ra, trong mắt anh chứa đầy vẻ mất kiên nhẫn: "Cô là ai? Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
Tần Tiểu Nhu hít sâu một hơi, nói: "Tôi là bạn cùng lớp hồi cấp 1 của Lạc Yên, cũng có thể xem như chúng tôi có mối quan hệ khá tốt, vốn dĩ tôi định bao che cho cô ấy, nhưng hôm nay nhìn thấy Lạc Mạn tiều tụy như vậy, tôi thật sự không muốn tiếp tục giấu diếm anh, để Lạc Yên sống trong an nhàn nữa!"
"Anh biết không, khi hai người bọn họ còn rất nhỏ, Lạc Yên đã luôn tìm cách bắt nạt Lạc Mạn, đùn đẩy công việc cho chị gái mình, lớn hơn một chút, cô ta cho người chặn đường đánh Lạc Mạn. Nếu anh không tin thì có thể xem..." Nói xong, Tần Tiểu Nhu lấy ra một bức ảnh, đưa đến trước mặt Âu Dực.
Âu Dực cúi đầu quan sát, không biết trên tấm ảnh đó có gì nhưng sau khi nhìn thấy, hàng chân mày anh càng thêm nhíu chặt. Anh nhìn Tần Tiểu Nhu, thanh âm lạnh lẽo chứa đầy sát khí:
"Cô có mục đích gì?"
Tần Tiểu Nhu run rẩy: "Tôi chỉ đơn thuần là không nhìn được nữa, muốn thay Lạc Mạn đòi lại công đạo."
Âu Dực nghe xong thì cười khẩy: "Đòi lại công đạo? Tại sao tôi phải tin lời cô?"
Tần Tiểu Nhu càng thêm gấp gáp: "Âu tổng, anh m.á.u lạnh thật đấy! Lạc Mạn còn đang nửa sống nửa c.h.ế.t ở nhà, anh lại chỉ một lòng nghĩ đến Lạc Yên. Nếu 12 năm trước Lạc Mạn không cứu anh thì anh đã không có ngày hôm nay!"
Âu Dực vẫn bình tĩnh, trước sau như một, thái độ càng thêm lạnh nhạt, anh dùng chút kiên nhẫn cuối cùng hỏi lại một lần nữa: "Tại sao tôi phải tin lời cô?"
Tần Tiểu Nhu biết cô ta không thể tiếp tục lảng tránh, chỉ có thể đánh liều: "Nếu anh không tin thì có thể điều tra về mối quan hệ giữa tôi và Lạc Yên, tôi là Tần Tiểu Nhu, tôi và cô ấy đã từng rất thân, những lời của tôi tuyệt đối không có nửa điểm giả dối."
Ánh mắt Âu Dực hiện lên tia d.a.o động, anh nhìn Tần Tiểu Nhu một lúc, rốt cuộc vẫn rút điện thoại ra gọi cho Cố Thanh.
"Điều tra về mối quan hệ của Lạc Yên và một cô gái tên Tần Tiểu Nhu, đúng rồi, còn cả..." Còn cả chuyện xảy ra vào 12 năm trước nữa.
Vế sau Âu Dực còn chưa kịp nói xong thì anh đã ấn nhầm vào nút tắt cuộc gọi.
Âu Dực cử động ngón tay, muốn nhân dịp này bảo Cố Thanh điều tra luôn một thể, nhưng rồi cũng không làm như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-91.html.]
Trước sau gì cũng điều tra, cứ để vài ngày sau hẵng làm, thông tin có được sẽ chi tiết hơn.
Trong lúc chờ đợi Cố Thanh, Âu Dực liếc mắt cảnh cáo Tần Tiểu Nhu:
"Trợ lý của tôi làm việc rất tốt, trước khi có kết quả, cô không được phép rời khỏi đây, cô cũng nên biết hậu quả của việc nói dối tôi."
Tần Tiểu Nhu cúi thấp đầu, trong lòng âm thầm cầu nguyện. Sẽ không sao đâu nhỉ? Mặc dù cô ta và Lạc Yên không phải là bạn thân nhưng đối xử với nhau rất tốt, chắc hẳn người đàn ông này sẽ tin thôi.
Một lúc sau, điện thoại trên tay anh reo chuông, anh nhấn nút nghe máy, từ trong điện thoại truyền ra giọng nói của Cố Thanh:
"Âu tổng, thông qua những hình ảnh mà tôi có được thì mối quan hệ giữa Lạc Yên và cô gái kia rất tốt, khi chụp ảnh kỉ niệm của lớp, bọn họ còn khoác tay nhau, có người nói Lạc Yên từng cứu cô gái kia một mạng."
Rất tốt sao...? Cứu một mạng sao...?
Âu Dực buông điện thoại, như vậy có nghĩa là... cô gái trước mắt anh nói thật?
Vốn dĩ ban đầu anh chưa từng tin tưởng cô ta, chỉ là bức ảnh kia quá mức chân thật, khiến anh không khỏi có chút d.a.o động. Anh vốn nghĩ cô gái này là do Lạc Mạn tìm đại một người để diễn kịch, không ngờ rằng cô ta lại là bạn tốt của Lạc Yên, còn từng được Lạc Yên cứu một mạng.
Mối quan hệ như vậy, không có lý do gì khiến cô ta phải nói dối cả.
Cho nên, tất cả đều là sự thật?
Cả chuyện 12 năm trước cũng vậy chăng? Cô bé năm đó còn in rõ trong trí nhớ của anh, cả người nhếch nhác, quần áo không mấy lành lặn, người như vậy, không có lý nào lại đi bắt nạt người khác cả.
Cho nên cô bé mà anh vẫn luôn nhớ nhung đó thực chất vẫn là Lạc Mạn, không thể nào là Lạc Yên được.
Đều trách anh...
Âu Dực cẩn thận nghĩ lại, suốt nhiều ngày nay, anh bị Lạc Yên hấp dẫn, nhất thời sinh lòng chán ghét đối với Lạc Mạn, vậy mà lại quên mất nếu không phải nhờ có cô ấy cứu, anh đã không thể có được ngày hôm nay.
Sao anh có thể hồ đồ như vậy chứ?
Cũng may là anh sớm nhận ra kịp thời, vẫn còn có thời gian bù đắp cho Lạc Mạn.
Âu Dực nhìn Tần Tiểu Nhu, giọng nói không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa: "Được rồi, cô về đi."
Tần Tiểu Nhu thấy anh có dấu hiệu tin tưởng thì thở phào, nhanh chóng rời đi. Âu Dực đứng tại chỗ một lúc, sau đó lên xe, lái về hướng nhà Lạc Mạn.
Anh muốn thăm cô gái đó một chút, muốn xin cô ấy tha thứ cho mình.