Luôn Bên Cạnh Anh - Chương 87
Cập nhật lúc: 2025-05-15 15:30:59
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Âu Dực trầm mặc, khoảng hai phút sau mới nhẹ nhàng nói: "Lạc Yên, em... chăm sóc bản thân cho tốt, đừng suốt ngày nghĩ cho người khác như vậy."
Lạc Yên sửng sốt, còn chưa lý giải được ý tứ trong câu nói của anh thì anh đã xoay người bước đi, để lại cho Lạc Yên một bóng lưng cao lớn nhưng lại ẩn chứa chút cô độc.
...
Cùng lúc đó, ở trong lều.
Lục Duy Khiêm ngẩn ngơ nhìn vào hư vô, trong đầu hắn là những hình ảnh vừa nãy, hình ảnh về người con gái ấy.
Người con gái ấy cẩn thận đỡ hắn dậy, đưa hắn vào trong này, tập trung xử lí vết thương nhỏ không đáng kể của hắn.
Cả người cô cách hắn rất gần, gần đến mức hắn có thể cảm nhận được hương thơm tự nhiên thuộc về riêng cô, hương đào nhàn nhạt.
Thật thơm... Thật sự là rất thơm...
Sao có thể mê người như vậy? Sao có thể quyến rũ và mềm mại như vậy? Đến mức hắn muốn có được cô ngay lập tức.
Nhưng Lục Duy Khiêm biết đây là điều không thể, hắn chỉ có thể đứng từ xa nhớ nhung cô, bởi trên người hắn còn mang mối thù của em gái, trước khi đánh bại được Âu Dực, hắn vĩnh viễn không được mơ tưởng đến tình yêu.
...
Vì Lục Duy Khiêm đang nghỉ ngơi nên Âu Dực phải hoàn thành chiếc bè một mình, nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian, vừa vặn khoảng 2 giờ chiều, chiếc bè đã chính thức được làm xong.
Những ngày tháng được trở về của bọn họ sẽ không còn xa nữa, trong ngày mai, thậm chí là trong đêm nay.
Âu Dực nhìn thành quả trong suốt gần một tuần, không khỏi cảm thấy thật thần kì. Anh vốn là cậu ấm từ nhỏ, mặc dù sống cũng không thoải mái gì nhưng chưa bao giờ động tay đến những công việc này, vậy mà bây giờ lại có thể thành thạo như thế.
Nói đi cũng phải nói lại, đều là nhờ Âu Dực chăm chỉ tập luyện nên mới có một cơ thể săn chắc, nếu không chiếc bè này phải mất ít nhất nửa tháng mới có thể hoàn thành.
Mọi thứ đều đã xong, Lạc Yên thu dọn chút đồ đạc cần thiết rồi gọi Lạc Mạn và Lục Duy Khiêm cùng ra bờ biển, chuẩn bị trở về.
Âu Dực và Lục Duy Khiêm phối hợp đẩy chiếc bè ra dòng nước, ngay lúc bọn họ sắp bắt đầu thì trên bầu trời đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động cơ.
Cả bốn người không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện có ba chiếc trực thăng nối đuôi nhau trên bầu trời. Cả bốn người đều sửng sốt, từng chiếc trực thăng lần lượt đáp đất.
Người đầu tiên bước ra chính là Cố Thanh - trợ lý của anh. Theo sau anh ta còn có hơn mười người đàn ông mang đồ đen, đeo mắt kính, không nhìn rõ dung mạo.
Lạc Yên và Lạc Mạn ngẩn ngơ, không phải như vậy chứ? Đây là người của Âu Dực đến cứu bọn họ sao?
Đáp án đúng là như vậy. Sau khi bước xuống, Cố Thanh cùng những người mặc áo đen đi đến trước mặt Âu Dực, cung kính cúi đầu nhận lỗi:
"Âu tổng, là chúng tôi thất trách, không nhận được tin tức sớm hơn, thật xin lỗi."
Âu Dực vẻ mặt bình thản, phất phất tay tỏ vẻ không có gì, anh bước xuống khỏi chiếc bè, nhàn nhạt hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-87.html.]
"Là bọn họ nói cho cậu biết sao?"
"Bọn họ" mà anh đang nhắc đến chính là những người bạn đi cùng.
Cố Thanh gật đầu, Âu Dực không nói gì nữa mà bước lên chiếc trực thăng gần nhất, Lục Duy Khiêm theo sau, Lạc Mạn và Lạc Yên cũng bỏ qua kinh ngạc mà rời khỏi chiếc bè, bước lên trực thăng.
Cố Thanh bước lên sau cùng, hắn đi đến vị trí điều khiến rồi khởi động, trực thăng cất cánh trên bầu trời rộng lớn.
Qua vài phút, những người áo đen cũng lần lượt bước lên, hai chiếc trực thăng còn lại cất cánh, nối đuôi nhau trở về đất liền.
Kết thúc sáu ngày ở trên đảo hoang.
Trên trực thăng.
Lạc Yên vốn đã quen với bầu không khí chỉ có 4 người, nay đột nhiên xuất hiện thêm một Cố Thanh khiến cô cảm thấy không quen. Còn đang không biết nên làm gì trong thời gian nhàm chán này thì bên tai cô đột nhiên truyền đến giọng nói của Âu Dực, nhưng không phải là nói với cô mà là nói với trợ lý của anh.
"Cố Thanh, chuyện 12 năm trước tôi nhờ cậu điều tra thật sự không có nhầm lẫn gì phải không?"
Đột nhiên anh hỏi đến chuyện này, khiến Cố Thanh hơi khó hiểu, cậu trả lời:
"Hẳn là như vậy, có chuyện gì sao thưa Âu tổng?"
Âu Dực không đáp, anh trầm ngâm một lúc, sau đó âm thầm quan sát Lạc Mạn, ánh mắt mang theo thâm ý, hồi lâu sau, anh mới chậm rãi lên tiếng:
"Có chút thắc mắc thôi, cũng không có gì..."
Cuộc đối thoại chỉ vỏn vẹn vài câu nhưng lại khiến hai người Lạc Mạn và Lục Duy Khiêm bất an không ngừng.
Chết tiệt! Tại sao Âu Dực lại đột nhiên hỏi đến chuyện này? Có phải anh đã biết gì đó hay không?
Lạc Mạn nhìn Lục Duy Khiêm, Lục Duy Khiêm không nói gì, nhưng trong mắt hắn lại ẩn hiện sự lo lắng.
Lục Duy Khiêm và Lạc Mạn đều đứng ngồi không yên, ai cũng biết rằng một khi Âu Dực biết được chuyện năm xưa, chắc chắn sẽ bắt tay vào điều tra Lạc Mạn, kế hoạch mà bọn họ ấp ủ cũng sẽ sớm ngày bại lộ.
Đến lúc đó sẽ không có ai yên thân.
Trái ngược với hai người bọn họ, sau khi nghe anh bóng gió nhắc đến chuyện 12 năm trước, Lạc Yên mặc dù có hơi sửng sốt, nhưng sau đó cũng không phản ứng gì.
Cô vẫn không nên hy vọng anh sẽ điều tra sự thật, chuyện rất lâu trước kia cô không muốn bị khơi dậy nữa, quên nó đi vẫn là tốt nhất.
Dù sao thì trông anh có vẻ như sẽ không vì cô là cô bé 12 năm trước mà yêu cô đâu, không chừng sau khi biết được sự thật, anh vẫn sẽ lựa chọn ở bên Lạc Mạn.
Nếu như vậy thì điều tra ra còn có ý nghĩa gì? Chi bằng cứ như bây giờ vẫn tốt hơn.