Đã năm ngày kể từ khi bốn bọn họ lạc hoang đảo.
Mọi chuyện vẫn như , dấu hiệu hơn.
Điện thoại mất tín hiệu, còn sắp hết pin, mặc dù suốt năm ngày ai dùng.
Vật duy nhất thể trông chờ chính là chiếc bè gỗ sắp thành .
Bệnh tình của Âu Dực chuyển biến , cũng tiếp tục giường nữa mà hỗ trợ Lục Duy Khiêm đóng bè.
Dự kiến hai ngày nữa là xong, cũng nghĩa là... hai ngày nữa bọn họ thể rời khỏi đảo hoang .
Suốt hai ngày hôm nay, Lạc Mạn vẫn trong lều, ngoài hỗ trợ Lạc Yên bất kì công việc gì, khiến Lục Duy Khiêm tức phát điên.
Hắn bắt đầu hối hận vì chọn Lạc Mạn làm đối tượng hợp tác.
Trong lòng nghĩ chi đến Lạc Yên sớm hơn thì bây giờ cũng đau đầu như nữa.
muộn , Lạc Mạn quá nhiều, thể đổi đối tượng ngay giữa đường , nếu , cô chọc phát điên thì sẽ làm chuyện gì.
Ở đảo năm ngày, các bữa cũng phong phú hơn một chút, trưa hôm nay Lạc Yên làm cá nướng bọc trong lá, nhờ Lạc Mạn mang cho bọn họ giúp cô.
Lạc Mạn vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến việc thể tiếp xúc với Âu Dực nhiều hơn, cô đổi ý định, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Cô bê chiếc khay gỗ đến nơi Âu Dực và Lục Duy Khiêm đang làm bè, điều chỉnh giọng một lúc ngọt ngào lên tiếng:
"A Dực, Duy Khiêm, hai nghỉ ngơi một chút, đến ăn bữa trưa , em và Yên Yên nấu vất vả đấy."
Lạc Mạn hổ, một nữa nhận thành quả về phía .
Âu Dực và Lục Duy Khiêm thấy cô thì dừng động tác một lúc , đó quyết định nghỉ ngơi ăn trưa.
Dù đang ở trong cảnh khó khăn nhưng từng cử chỉ của Âu Dực vẫn hảo, mỗi động tác của đều như luyện tập từ nhỏ, toát lên sự cao quý lạ thường. Lạc Yên đối diện, đàn ông lạnh lùng mà ưu nhã mắt, trong lòng nhịn mà si mê.
Người đàn ông quá hảo, quá tuyệt vời! Cô đúng là ngốc, đêm đó hồ đồ đến mức tự tay đẩy Lạc Yên đến gần .
Nếu cô hạ thuốc Lạc Yên và Âu Dực thì chẳng bao lâu nữa, hai nắm tay bước lễ đường, nào như bây giờ, cô ngày ngày nơm nớp lo sợ, luôn dè dặt cẩn trọng với Âu Dực.
Cũng may là nghi ngờ về lời dối của cô , may là trong lòng vẫn còn chút tình cảm và sự khoan dung đối với "cô bé 12 năm ."
cây kim bọc trong giấy lâu ngày sẽ lòi , cô thể giấu lâu nếu Lạc Yên vẫn cứ làm vợ như bây giờ, cách duy nhất để đem bí mật chôn sâu với thời gian đó chính là xoá bỏ mối quan hệ vợ chồng danh nghĩa giữa Lạc Yên và Âu Dực.
Mặc dù khó khăn... , cô nhất định thể làm .
Chút ảo tưởng thoáng qua đầu óc của Lạc Mạn, khoé môi cô giương lên, hồi lâu vẫn hết phấn khích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-84.html.]
Quả nhiên mơ mộng là cách đơn giản nhất để tìm kiếm hạnh phúc.
Lạc Mạn vẫn còn thoát khỏi những ảo tưởng của thì thanh âm mát lạnh của Âu Dực đánh thức cô .
"Mạn Mạn, và Duy Khiêm cố gắng thành chiếc bè trong thời gian sớm nhất, chiều mai chúng thể trở về đất liền."
Lạc Mạn xong, trong lòng mừng rỡ như đốt pháo, kiềm chế mà kích động thốt lên: "Thật ? Vậy thì quá , cái nơi quỷ quái lạc hậu càng sớm càng , em chờ ngày lâu lắm , hai thể đẩy nhanh hơn một chút, để sáng mai rời luôn ?'
Lời xong, Lạc Mạn lập tức nhận ánh mắt cảnh cáo của Lục Duy Khiêm, cùng vẻ mặt lạnh nhạt của Âu Dực.
Cô ngơ , mất một lúc mới ý thức bản lỡ lời.
Tiêu đời ... Cô hao tốn bao nhiêu công sức, đến mặt Âu Dực lóc kể lể mới vớt chút thiện cảm từ , mà bây giờ hỏng bét hết cả .
Khốn kiếp! Sao cô xui xẻo như chứ?
Âu Dực rằng cố gắng thành nhanh nhất, theo lý mà , cô nên tán dương , nhưng lỡ miệng những lời như , giống như đang trách móc chậm chạp.
Liệu ai sẽ cảm thấy vui khi thấy điều đây?
Bầu khí ngượng ngùng, Lạc Mạn trừ để giảm bớt sự hổ, đó cố gắng bào chữa cho bản :
"Em ý đó, em... thật em chỉ sợ Yên Yên khó chịu thôi, mấy ngày gần đây cô vất vả."
Nghe thấy lời giải thích của Lạc Mạn, sắc mặt Âu Dực mới dấu hiệu chuyển biến . Anh đương nhiên Lạc Yên vất vả, mỗi sáng sớm thức dậy, đều thấy cô đang loay hoay làm bữa sáng cho . Không từng đến hỗ trợ cô, nhưng những ngày sợ cô nghĩ nhiều, hai hôm nay thì lên cơn sốt cao, thành chỉ thể cô từ xa.
Tuy nghĩ như nhưng Âu Dực cũng phủ nhận Lạc Mạn, cô quen chiều chuộng, quen sống trong căn hộ cao cấp, ăn cơm đặt thuê đầu bếp đến nấu, nên cảnh , Lạc Mạn khó tránh khỏi nóng ruột.
Hơn nữa những lời mà Lạc Mạn hôm , đại loại như em gái bắt nạt từ nhỏ, vẻ như cũng vài phần sự thật.
Nghĩ đến đây, Âu Dực khỏi áy náy, nhẹ, thanh âm trầm thấp khẽ lên tiếng: "Mạn Mạn đừng nghĩ nhiều, em cũng dễ dàng gì, nhanh ăn cơm ."
Mạn Mạn...
Đã lâu cô thấy Âu Dực gọi cô như thế .
Phải chăng đây là chuyển biến ?
lúc trong lòng Lạc Mạn lâng lâng, Lục Duy Khiêm bỗng bất ngờ cất giọng hỏi:
"Lạc Yên , thấy cô ?"
"..."
Lạc Mạn nghẹn họng, Lục Duy Khiêm thần kinh ? Tại nhắc đến Lạc Yên thời điểm ?