Cứ như vậy cho đến buổi chiều cùng ngày hôm đó, Âu Dực và Lục Duy Khiêm mới lần lượt tỉnh lại, khi bọn họ tỉnh lại thì Lạc Yên đã may xong quần áo cho cả bốn người.
Cho đến khi mặc lên người bộ quần áo do chính tay cô may, Âu Dực và Lục Duy Khiêm đều không khỏi cảm thấy kinh ngạc, tốc độ này... đúng là nhanh có một không hai.
Ấn tượng của Lục Duy Khiêm về Lạc Yên cũng thay đổi, trước kia hắn cho rằng đây là một cô gái có tâm tư không đơn giản, lại vô dụng, không có gì nổi bật ngoại trừ nhan sắc, đem so sánh với Lạc Mạn thì đúng là chênh lệch.
Nhưng bây giờ suy nghĩ của hắn đối với cô đã hoàn toàn khác, đây là một cô gái đơn thuần theo đúng nghĩa, thông thạo mọi lĩnh vực, đem so sánh với Lạc Mạn cũng chênh lệch, nhưng không phải là cô thua kém Lạc Mạn mà là Lạc Mạn hoàn toàn không thể sánh bằng cô.
Nghĩ đến đây, Lục Duy Khiêm không khỏi tặc lưỡi.
Chậc, một cô gái tốt đẹp như vậy nhưng lại không may dính đến Âu Dực, hắn cũng chỉ có thể âm thầm nói lời xin lỗi cô, bởi vì so với sự tán thưởng dành cho cô thì lợi ích và mối thù g.i.ế.c em gái của hắn mới đáng để đặt lên hàng đầu.
Sau khi thay đồ xong, Lạc Yên và Âu Dực lại theo thói quen cũ đi ra ngoài tìm kiếm những vật liệu có thể dùng và tìm lá cây để dựng lều, Lục Duy Khiêm không có việc gì làm nên cũng lẽo đẽo đi theo sau, được một đoạn, ba người lại tách ra, Âu Dực và Lục Duy Khiêm đi lấy vật liệu dựng lều.
Lạc Yên đi về một hướng, quyết định khám phá kĩ những thứ mà cô chưa kịp khám phá trên hòn đảo này, lại nói, hòn đảo này đúng là khác thường, trên đây chứa đủ những giống cây quả lạ.
Ví dụ như cái cây trước mặt Lạc Yên, thân cây không khác gì những cây khác, nhưng quả của nó lại có hình dạng như một chiếc nồi, hơn nữa còn cực kỳ chắc chắn, có vẻ như có thể dùng để nấu cơm canh.
Lại như cây tương tự dưa hấu này, lá của nó che phủ đất, rất thơm, nếu đ.â.m nhuyễn ra có thể thay thế kem đánh răng, dầu gội đầu hoặc sữa tắm, quả của nó trông giống như một chiếc bàn chải đánh răng, thân cứng và ở đỉnh đầu có tơ.
Đúng là một hòn đảo kì lạ, thảo nào vẫn chưa được phát hiện ra.
Sau khi khám phá một vòng thì trời lại đến chập tối, Lạc Yên mang về kha khá đồ, Âu Dực và Lục Duy Khiêm cũng đã tạm dựng xong một căn lều nhỏ đủ cho bốn người sinh hoạt.
Mọi thứ đều xem như đã tạm ổn, bây giờ bọn họ chỉ cần làm thuyền bè để trở về thôi, vẫn nên tự dựa vào chính mình thì hơn, không thể trông chờ vào đám bạn bè đi cùng được.
Bởi vì đây là một hoang đảo chưa được phát hiện ra nên đám bạn bè của Âu Dực muốn tìm kiếm thì phải mất rất nhiều thời gian, trong lúc chờ đợi, còn không bằng tự mình chuẩn bị phương án khác trước.
Trời đã tối, việc làm thuyền bè tạm gác lại vào ngày mai, Âu Dực và Lục Duy Khiêm đi vào căn lều vừa mới dựng xong nghỉ ngơi, Lạc Yên thì vào hang động đỡ Lạc Mạn dậy.
Vốn tưởng rằng Lạc Mạn vẫn chưa tỉnh lại, không ngờ khi Lạc Yên đi vào đã thấy cô ta ngồi trầm mặc trên nền đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-77.html.]
Lạc Yên do dự một lúc, khi cô vẫn chưa xác định có nên đi vào hay không thì giọng nói của Lạc Mạn đột nhiên truyền vào tai cô, doạ cô suýt chút nữa sợ c.h.ế.t khiếp.
"Yên Yên, em vào tìm chị sao?"
Yên Yên, em vào tìm chị sao...
Kiều xưng hô này...
Mặc dù biết bản thân không nên nghĩ mọi chuyện theo hướng không tốt nhưng Lạc Yên vẫn không nhịn được mà rùng mình, đã rất lâu rồi Lạc Mạn không gọi cô theo kiểu chế giễu như vậy.
Lạc Yên dè dặt nói: "Đồ ăn chín rồi, ra ăn đi."
Nói xong, như nghĩ đến điều gì đó, cô vội bổ sung thêm một câu: "Hôm nay không ăn khoai lang nữa, ăn cá nướng."
Lạc Mạn nghe nói không cần phải ăn khoai lang thì hài lòng gật đầu, sau đó yểu điệu lên tiếng: "Yên Yên, em đỡ chị ra được không?"
Lạc Yên do dự: "Được, nhưng... trước hết chị nên thay bộ quần áo mà tôi vừa may đi." Bởi vì bộ bikini màu đỏ trên người cô ta phản cảm quá, chính cô còn nhìn không nổi.
Lạc Mạn cúi đầu nhìn chính mình vài giây, sau đó nhún vai, làm như không có chuyện gì: "Có gì đâu? Cứ mặc thế này cho mát." Hơn nữa còn tiện câu dẫn Âu Dực.
Cô ta bình tĩnh lại rồi, trong tình huống chỉ có mấy người bọn họ trên hoang đảo, đây là thời điểm mà cô ta dễ dàng hành động nhất. Âu Dực còn ở đây, thân phận anh cao quý như vậy, qua vài ngày rồi sẽ có người điều động máy bay đến cứu người, cô ta không cần phải lo lắng.
Sống ở nơi này cũng không phải là quá khó khăn, cô ta không muốn làm việc thì có thể lợi dụng Lạc Yên, giống như lúc nhỏ vậy, để Lạc Yên làm mọi thứ, còn cô ta chỉ cần hưởng thụ, câu dẫn Âu Dực rồi đợi người đến cứu là được.
Cho nên mới có một màn chị em buồn nôn vào tối nay.
Lạc Mạn tính toán rất hay, cô ta lại không biết rằng chính vì cô ta luôn ỷ lại Lạc Yên, tìm cách đùn đẩy công việc cho cô nên mới khiến Âu Dực càng thêm chán ghét, đồng thời khiến anh nghi ngờ về những lời mà cô ta từng nói trong quá khứ, đồng thời còn nghi ngờ cả việc cô ta có phải là cô bé đã cứu anh vào 12 năm trước hay không.
Trong quá khứ, Lạc Mạn từng nói rằng tuổi thơ của cô ta không mấy tốt đẹp, em gái luôn đẩy hết mọi công việc cho cô ta, khiến cô ta không có một phút giây ngơi nghỉ.
Rồi sẽ có một ngày sự thật sẽ được sáng tỏ mà thôi...