Một là Trần Khôn, bạn của cô. Người còn ... Nhìn thấy , trái tim Lạc Yên chùng xuống.
Là Âu Dực.
Anh còn đến đây làm gì? Đến để thăm phụ nữ lẳng lơ phóng đãng trong suy nghĩ của ?
Thật nực .
Lạc Yên cúi gằm mặt gì, Âu Dực im lặng bước đến bên mép giường, xuống bên cạnh Trần Khôn, cánh môi mấp máy hồi lâu, rốt cuộc cũng nhả ba từ:. Truyện Bách Hợp
"Thật xin ."
Xin ?
Lạc Yên mở to mắt . Cô nhầm chứ? Anh thế mà xin cô ?
Dường như Âu Dực suy nghĩ của cô, khi ba từ khó nhất, mở miệng dễ dàng hơn nhiều:
"Lạc Yên, xin vì hỏi rõ chuyện, chiều hôm đó cô gặp chuyện như ..."
Lạc Yên trầm mặc, hoá chân tướng ?
Như ... cũng , nếu hiểu lầm hoá giải thì cô thể bình yên sống cùng đến lúc hai ly hôn, đó cô sẽ chôn chặt đoạn tình cảm nên nơi sâu nhất trong trái tim, cắt đứt liên quan với đàn ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-59.html.]
Lạc Yên suy tính kĩ càng, cô nhất định sẽ tiếp tục níu kéo trong vô vọng nữa, nhất định là như . Mặc dù điều khó khăn đối với 12 năm chờ đợi lặng lẽ của cô, nhưng cô tin rằng chỉ cần bản đủ quyết tâm, chắc chắn cô thể buông bỏ .
Nghĩ như , Lạc Yên cũng tiếp tục làm khó Âu Dực, chỉ nhàn nhạt : "Không , để ý."
Lúc lời , trái tim cô nhịn mà nhói đau, như Âu Dực dùng mảnh vỡ thủy tinh cứa liên hồi. Dẫu nữa thì 12 năm là một thời gian ngắn, tình yêu của cô đối với trở thành bản năng. Bị từng và đang yêu sỉ nhục bằng những lời lẽ khó như , cô làm thể để ý, làm thể xem như thấy đây?
Suy cho cùng cũng chỉ là lời dối vụng về mà thôi, vụng về đến mức khiến Âu Dực rằng cô đang che giấu cảm xúc.
Anh gì nữa, chỉ im lặng Trần Khôn, hàm ý khỏi phòng để gian riêng cho hai .
Trần Khôn Lạc Yên, như hỏi rằng sức khoẻ cô hơn , để thể yên tâm rời . Lạc Yên nhẹ gật đầu, mặt dù cô vẫn còn choáng váng nhưng cũng đỡ hơn đêm hôm qua nhiều, hơn nữa Trần Khôn ở cũng tác dụng gì, đây là chuyện riêng giữa cô và Âu Dực, cô để cho thứ ba thấy những hình ảnh vui.
Trần Khôn nghĩ đến Lạc Yên gật đầu như , cứ ngỡ cô sẽ từ chối thuyết phục Âu Dực giữ một lúc, ai ngờ...
Không còn cách nào khác, Trần Khôn chỉ thể đen mặt, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, cuối cùng vẫn rời .
Bởi vì đây là phòng cấp cứu đặc biệt nên mỗi phòng chỉ chứa một , khi Trần Khôn rời , trong phòng chỉ còn hai là Lạc Yên và Âu Dực. Bầu khí càng thêm lúng túng khó xử, rốt cuộc vẫn là Lạc Yên chủ động lên tiếng :
"Tôi để ý, thể về , sức khỏe của hồi phục khá , chiều nay sẽ về nhà."
Âu Dực im lặng trả lời, khi Lạc Yên cho rằng sẽ phản ứng thì Âu Dực đột nhiên dậy, ghé sát cô, mang theo thở đặc thù chỉ thuộc về riêng bao vây lấy cô, đôi môi dừng trán cô khẽ chạm nhẹ. Sau cái chạm như chuồn chuồn lướt nước , rời môi khỏi khuôn mặt cô ngay lập tức, giọng dường như cũng thêm phần ôn nhu:
"Lạc Yên, cô đang dối, cô đang hài lòng với ."
Lạc Yên ngờ sẽ làm như thế , ánh mắt cô ngây dại, khuôn mặt dùng tốc độ mà bình thường thể thấy nhanh chóng đỏ bừng lên.
Kể từ cái đêm ngoài ý đó , ngoại trừ những diễn mặt truyền thông, hai từng chạm thêm nào nữa, đừng là tiếp xúc gần như bây giờ...