Tên sở khanh, nhân lúc ở đây, dám chiếm tiện nghi của vợ . - Đây là ấn tượng đầu của Âu Dực đối với Trần Khôn.
Tên vô tâm, nhân lúc ở bên Yên Yên liền thoải mái tổn thương cô . - Đây là suy nghĩ của Trần Khôn về Âu Dực.
Ai cũng chướng mắt đối diện, ai cũng bằng ánh mắt hình viên đạn, một ngọn lửa đấu tranh giữa hai đàn ông hình thành.
Cả hai còn kịp làm động tĩnh gì thì giường truyền đến tiếng thở nhẹ mệt mỏi cùng giọng yếu ớt của Lạc Yên.
"Nước... Muốn uống nước..."
Trần Khôn gần vị trí để nước hơn, thuận tiện lấy cốc rót nước cho cô, Âu Dực ở cách xa chỉ thể đen mặt .
Cũng may là Lạc Yên đang mơ màng, nếu cô tỉnh táo, thấy bộ dạng ấu trĩ của bọn họ, chắc cô sẽ dám tin mắt mất.
Âu Dực quan sát từ xa, động tác, cử chỉ ôn nhu của Trần Khôn đối với Lạc Yên, tất cả những chi tiết đều thu tầm mắt. Nếu như lúc nãy còn xác định tình cảm của Trần Khôn đối với Lạc Yên là tình bạn tình yêu thì bây giờ xác nhận , đó là...
Trần Khôn, yêu Lạc Yên.
Dựa mà thể đưa phán đoán ư? Đương nhiên là dựa ánh mắt dịu dàng mà Trần Khôn dành cho cô, cùng là đàn ông, đương nhiên rõ ánh mắt ý gì.
Nếu tình yêu thì chắc chắn là một loại cảm xúc rung động nào đó, thể nào trong sáng đơn thuần như tình bạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-58.html.]
Âu Dực hình ảnh ấm áp , lập tức bước đến ngăn cản mà cẩn thận suy nghĩ về cảm xúc của đối với cô.
Là tình bạn ? Không .
Là tình yêu ? Càng , chỉ là cảm thấy cô quen thuộc, từng ánh mắt đều khiến nhớ về cô bé 12 năm , luôn cảm giác cô bé 12 năm là Lạc Mạn, nhưng sự thật quá rõ ràng, chi tiết điều tra đều lên việc Lạc Mạn mới chính là Tiểu Lạc dùng hết sự can đảm để cứu năm đó.
trực giác báo cho giữa Lạc Mạn, Lạc Yên và cô bé năm xưa liên quan đến .
Anh tin trực giác của , làm việc dựa nhân chứng vật chứng, nhưng trực giác là thứ gì đó kì diệu, nó khiến ngừng miên man suy nghĩ.
Cảm xúc rõ ràng, thứ đều mơ hồ, đây là lí do đổi thái độ đối với Lạc Mạn, còn nhiệt tình như nữa, bởi hơn ai hết, chính cũng đang rõ phương hướng.
Anh là tay chơi lão luyện thương trường, ngừng đưa gia tộc của trở nên lớn mạnh, ngừng thâu tóm đối thủ, nhưng trong tình trường trở thành một trai ngây ngô mới yêu đầu, tình cảm của đang ở quá khứ hiện tại, cũng loại cảm xúc thần kì là dành cho Lạc Mạn Lạc Yên nữa...
Lòng bây giờ rối như tơ vò…
"Khụ... Khụ..." Tiếng ho sặc sụa của Lạc Yên kéo tâm trí đang xa của Âu Dực.
Hoá cô sặc nước.
Anh vội vàng bước đến bên giường, vốn giúp Lạc Yên uống nước, nhưng bước chân dừng mặt cô thì kịp, Trần Khôn nhanh tay hơn, kịp thời trấn an Lạc Yên đang ho ngừng.
Âu Dực chỉ thể tại chỗ, khó để tâm trạng đang kém, nhưng vì làm chút gì đó bù đắp cho Lạc Yên, từ lúc bước phòng đến giờ vẫn luôn nỗ lực kiềm chế cảm xúc của .
Cho đến khi Lạc Yên uống nước xong, cô mới chú ý đến bầu khí kì lạ trong phòng. Vừa nãy khi mới tỉnh dậy, vì sức khoẻ còn yếu nên cô tâm tình chú ý đến xung quanh, chỉ giải quyết cơn khát nước, nhanh chóng đẩy lùi cảm giác khô khốc trong cổ họng mà thôi. Bây giờ lấy tinh thần mới thấy trong phòng ngoài cô còn thêm hai đàn ông khác nữa.