Lạc Mạn nức nở, tựa như đang tổn thương sâu sắc, giọng nhỏ:
"Yên Yên là em gái của em, từ nhỏ vẫn luôn kiếm cớ bắt nạt em, dù em đối xử với em , em vẫn thể chịu đựng , nhưng... em ngờ đến vị hôn phu của em mà cô cũng nhẫn tâm cướp mất!"
Âu Dực tin lời Lạc Mạn, trong lòng càng thêm chán ghét Lạc Yên, đang định gì đó, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Sau khi máy, vội vàng rời , khi còn quên để một ánh mắt cảnh cáo đối với Lạc Yên.
Sau khi rời , vẻ đau lòng khuôn mặt xinh của Lạc Mạn biến mất, cô nở nụ , với Lạc Yên:
"Yên Yên, vở kịch chị cất công bày để tặng em đấy, thích nào?"
Không đợi Lạc Yên trả lời, Lạc Mạn tự tiếp:
"Có em nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ ? Hừm, em nghĩ cũng đúng, nếu như Âu Dực là thiếu niên mà em cứu 12 năm , thì đây đúng là chuyện nhỏ thật!"
Đầu óc của Lạc Yên vốn đang mơ màng vì chuyện xảy , thấy cô thì tỉnh táo , hai tay cô run run, kích động nắm lấy bả vai cô , liên tục hỏi:
"Cái gì, chị ... chị là ?"
Trong giọng che giấu sự khẩn trương và lo lắng.
"Em gái, em nhớ khuôn mặt của xem, giống với trong trí nhớ của em nào?" Lạc Mạn .
Lạc Yên nhớ khuôn mặt của đàn ông đó, đúng như Lạc Mạn , đường nét của giống với thiếu niên trong lòng cô đến tám phần, chăng là trông trưởng thành chín chắn hơn hồi đó mà thôi, khác gì nhiều, ngay cả ánh mắt lạnh lẽo nữa, chẳng khác ánh mắt đầu tiên gặp cô là bao.
Cô cố gắng tìm một lý do để tự lừa dối bản :
"Dựa cái gì mà tin chị? Trên đời nhiều ngoại hình giống mà."
Lạc Mạn thế nào cô cũng hỏi câu , cô mỉm , lấy từ trong túi xách một bức ảnh cũ kỹ, đưa đến mặt Lạc Yên.
Lạc Yên run rẩy cầm lấy bức ảnh, trong ảnh ai khác, chính là thiếu niên mà cô trông ngóng bao năm, là thiếu niên mà cô đem lòng yêu mến.
"Bức ảnh là chị lấy ở trong ví của đấy, em gái, còn gì nghi ngờ nữa ?"
Lạc Yên ngơ ngác chằm chằm tấm hình, nghĩ đến ánh mắt cô, trái tim cô chợt đau nhói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-4.html.]
Lạc Mạn khả năng chuyện quá khứ của cô, cô giấu kĩ, ngoại trừ bạn thì cô kể cho ai cả.
Bạn cô là như thế nào, cô hiểu rõ hơn ai hết, cô nhất định sẽ bán cô, so với cô, cô thậm chí còn căm hận Lạc Mạn hơn.
Cho nên rốt cuộc là tại Lạc Mạn ?
Lạc Mạn vẫn giữ nguyên nụ môi, đắc ý trả lời:
"Em gái ngoan, đừng lo lắng, bạn em hề bán em, chị cũng là tình cờ thôi."
"Lạc Mạn, ý chị là ?"
Lạc Mạn khẽ, mặt Lạc Yên, dùng thái độ của kẻ chiến thắng để với cô:
"Muốn tường tận chuyện như thế ? Cầu xin , quỳ xuống, hãy quỳ xuống như một con ch.ó và cầu xin ."
Lòng tự trọng cho phép Lạc Yên làm điều , dù rõ chuyện đến , cô cũng giữ một chút tôn nghiêm cho bản .
Hơn nữa biểu cảm của Lạc Mạn, vẻ cô cũng gấp gáp, tiết lộ chuyện kém gì cô.
Lạc Mạn ghét nhất là vẻ mặt cứng đầu của Lạc Yên, cùng một cha sinh , Lạc Yên cao quý hơn ai chứ?
Rốt cuộc cô vẫn thể nhún nhường, khi chuyện, cô trào phúng Lạc Yên một câu.
"Lạc Yên, cô đúng là thông minh từ nhỏ, chính cái biểu cảm của cô khiến chán ghét, tin , những điều mà sắp , nhất định sẽ khiến cô ngỡ ngàng."
Mặc dù trong lòng Lạc Yên vô cùng gấp gáp, nhưng ngoài mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh, cô cô hãm hại đến mức cha ruột đuổi khỏi nhà, thể để cô khống chế cảm xúc nữa.
"Lúc chị quyến rũ đàn ông cũng dông dài như ?" Lạc Yên lấy bình tĩnh, hờ hững .
"Em gái ngoan, nếu em còn như , em sẽ hối hận đấy."
"Em gái, em ? Chàng thiếu niên mà em luôn mong nhớ ngày đêm , từ ba tháng trở thành bạn trai của chị, trong lòng cũng chỉ chị."
" đừng lo lắng, vì chị sắp xếp để em và lên giường với , nếu như chị đoán sai thì nhất định sẽ cưới em để làm ảnh hưởng đến danh tiếng của bản , em gái, em vui ? Ngày mai, hoặc chậm nhất là ngày mốt, em sẽ sánh vai với với phận là một vị hôn thê, hoặc là một vợ đấy, nhanh cảm ơn chị nào."
Lạc Yên thể tin nổi về những lời mà cô thấy, đây là sự thật, chắc chắn là như !