Bên , Âu Dực đang xe đợi cô, trong lúc chờ đợi, nghĩ đến Lạc Mạn. Anh là kẻ mù, là đầu điều hành một tập đoàn lớn, đương nhiên mắt quan sát của , sở dĩ những chiêu trò của Lạc Mạn là bởi vì dòng hồi ức đẽ 12 năm che mờ mà thôi. Hiện tại, trong lòng đang bất mãn với Lạc Mạn, một chuyện mà vẫn luôn để ý, lúc khó tránh khỏi sáng tỏ.
Lạc Mạn dường như điều đang che giấu …
Âu Dực cố gắng lục tìm trong ký ức, mong tìm những sơ hở của Lạc Mạn trong suốt thời gian dài tiếp xúc. Càng nghĩ, Âu Dực càng phát hiện hoá Lạc Mạn hảo bụng như vẫn nghĩ. Không để ý thì thôi, bây giờ để ý mới thấy xung quanh cô nhiều điều mờ ám. Ví dụ như hôm đầu tiên gặp , nhớ những biểu cảm khuôn mặt cô , trông thì vẻ như hảo nhưng nếu ngẫm thì vẫn còn nhiều sơ hở, cụ thể như…
"Tôi xong , chúng về thôi." Thanh âm nhẹ nhàng mang theo nét thất vọng của Lạc Yên cắt đứt dòng suy nghĩ của Âu Dực, lắc đầu, cố gắng loại bỏ ý nghĩ hoang đường mới thoáng qua .
Có lẽ... Có lẽ là do nghĩ nhiều thôi, 12 năm , Mạn Mạn màng nguy hiểm để cứu cơ mà, thể nghĩ oan cho Mạn Mạn như chứ.
Sau khi tự tẩy não chính , Âu Dực yên tâm mở cửa xe để Lạc Yên lên. Nhìn biểu cảm cùng giọng điệu của Lạc Yên, rằng tâm trạng cô đang , nhưng cũng hỏi gì nhiều. Mặc dù trong lòng vẫn còn mang áy náy đối với cô, nhưng cũng chỉ dừng ở hai chữ áy náy, quan tâm đến cô gái nhiều, tránh cho cô những hiểu nhầm cần thiết.
Lạc Yên cũng trông chờ gì đàn ông đang bên cạnh , dù thì cô là rõ ràng hơn ai hết về độ tàn nhẫn m.á.u lạnh của . Chỉ cần hành hạ tổn thương cô, là lắm , cô nào dám mong đợi nhận sự quan tâm rẻ mạt từ chứ…
Lạc Yên xe, trong bầu khí im lặng khó xử, cô đắm chìm trong cảm xúc của chính bản . Cũng trong đầu cô nghĩ gì, ánh mắt buồn đến lạ. Âu Dực vốn đang tập trung lái xe, đầu sang cô thì chạm ánh mắt đượm buồn , nỗi mất mát trong đôi mắt hạnh khiến lòng khó chịu. Vốn dĩ định lên tiếng để cứu vãn bầu khí thì chiếc điện thoại trong túi quần đột nhiên reo chuông. Âu Dực nhíu mày, dừng xe, đó lấy điện thoại từ trong túi quần nhấn nút máy. Lạc Yên bên cạnh, mặc dù chú ý đến động tĩnh bên nhưng tiếng chuông điện thoại thành công kéo tâm trí của cô trở . Cô theo quán tính sang bên cạnh, thấy thanh âm của một đàn ông truyền từ điện thoại:
"A Dực, mới khai trương một trung tâm thương mại ở thành phố kế bên, thời gian thì nhớ ghé sang nhé."
Biểu cảm khuôn mặt Âu Dực giãn , trầm giọng đáp:
"Nếu thể thì sẽ ghé, hiện tại bận , cúp máy đây."
Dứt lời, đợi đàn ông ở đầu dây bên kịp phản ứng, Âu Dực nhanh chóng tắt máy. Sau khi kết thúc cuộc chuyện ngắn ngủi, bỏ điện thoại trở túi quần, ánh mắt vô tình quét sang phía bên cạnh, thấy cô gái đang dùng ánh mắt hiểu gì . Không nghĩ gì, đột nhiên lên tiếng:
"Đi cùng đến nơi một chút ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-28.html.]
Lạc Yên thanh âm trầm thấp kéo phần tâm trí đang bay bổng, cô ngớ hỏi một câu:
"Cái gì cơ?"
Không Âu Dực làm , kiên nhẫn nhắc câu một nữa:
"Đi cùng đến trung tâm thương mại ? Bạn khai trương, vặn quần áo của cô cũng nhiều, để tránh mất mặt với ngoài, đồng thời để đối tác làm ăn của cho rằng keo kiệt, nghĩ rằng cô nên mua thêm vài bộ quần áo."
Lạc Yên càng bất ngờ hơn, bởi vì chứng kiến ngang ngược lâu, bây giờ đột nhiên hỏi ý cô, khiến cô chút thể tin nổi. Mặc dù , nhưng Lạc Yên nhanh chóng bình tĩnh , cô khẽ mím môi, hỏi :
"Tôi ?"
"Ừ, là cô thì là ai? Ở đây còn nào khác?"
Anh trả lời với giọng thiếu tự nhiên, nếu Lạc Yên để ý kĩ, lẽ cô sẽ thấy bên tai đang dần đỏ lên.
Trong đầu Lạc Yên bây giờ đang tràn ngập hoang mang. Âu Dực ý gì? Anh cùng cô trung tâm thương mại ?
Mặc dù và cô mặt ngoài thể tạm xem như là làm hoà, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều khúc mắc, dù thì lâu đây, từng mắng cô thậm tệ thế cơ mà, vẻ chán ghét trong đôi mắt lạnh băng cô vẫn còn quên . Cứ cho là hiện tại, chung thì vẻ như mối quan hệ giữa và cô cải thiện, nhưng sự thật , trong lòng cô rõ hơn ai hết. Anh căn bản chỉ là đang áy náy vì hiểu nhầm cô mà thôi, chắc chắn là như . Giả sử hiện tại Lạc Mạn giở trò gì đó, gọi điện lóc kể lể với , hẳn là sẽ chút do dự mà lập tức bỏ cô một ở nơi , đó đến bên Lạc Mạn của , đến bên con gái mà thật sự yêu.
Suy cho cùng thì đàn ông phần lớn đều đáng tin mà.
Dù trong lòng nghĩ như nhưng ngoài mặt Lạc Yên vẫn làm như gì, nhẹ nhàng từ chối :
"Không cần thiết , quần áo của vẫn đủ dùng, thật sự xin , nhưng lẽ một ."