Luôn Bên Cạnh Anh - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-05-03 07:30:49
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Viên cảnh sát trẻ tuổi ngước nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, sau khi xác định rằng cô không có mục đích bất chính, anh ta mới trả lời cô: "Đúng là có người tên Tô Niệm vừa được đưa vào đây, có chuyện gì sao?"
Nghe anh ta nói như vậy, Lạc Yên khẽ thở phào, nếu đã được đưa vào đồn cảnh sát, vậy 80% là Tô Niệm không sao, dù vậy nhưng để chắc chắn hơn, cô vẫn cần phải xác minh lại một chút.
"Tôi có thể vào xem tình hình hiện tại của cô ấy không? Tôi chính là người đã báo tin cho các anh đây."
"Ồ, là vậy sao? Cô cứ thoải mái đi, cô ta đang ở trong phòng, cô đi thẳng rồi quẹo trái là thấy thôi."
"Được rồi, cảm ơn anh rất nhiều." Lạc Yên lễ phép cúi đầu cảm ơn viên cảnh sát trẻ, sau đó theo chỉ dẫn của anh ta, đi tìm phòng mà Tô Niệm đang ở. Khoảng một phút sau, rốt cuộc cô cũng đến nơi, còn chưa kịp xem xem cô ta như thế nào thì đã bị Tô Niệm lao ra vừa đánh đập vừa mắng chửi điên cuồng:
"Lạc Yên, đồ độc ác, cô còn dám vác mặt đến đây sao? Tôi vốn nghĩ cô sẽ giúp đỡ tôi, thật không ngờ cô lại m.á.u lạnh như vậy!"
Cô ta nhào lên như một con hổ cái, nhân lúc Lạc Yên còn chưa phản ứng kịp, bàn tay kia lập tức túm lấy tóc Lạc Yên, dùng sức giật mạnh, khiến Lạc Yên đau đến mức da đầu như bị cưỡng chế kéo ra.
Đầu tóc cô rối bù, khuôn mặt bị cào đến mức tạo thành vài vết xước, theo bản năng, cô cúi đầu cố gắng chống cự, nhưng Tô Niệm lúc này gần như đã phát điên, dùng hết sức lực, khiến Lạc Yên không sao phản kháng được. Nếu không phải cảnh sát nghe thấy động tĩnh lớn rồi đến can ngăn kịp thời, có lẽ Lạc Yên đã bị Tô Niệm đang lên cơn thần kinh kia đánh đến mức nhập viện rồi.
Sau khi cảnh sát khống chế được Tô Niệm, Lạc Yên mới có không gian, cô từ từ ngẩng đầu dậy, sau đó chỉnh lại mái tóc cùng quần áo xộc xệch, dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn Tô Niệm.
"Cô nhìn cái gì? Oan ức lắm sao? Tôi nói sai chỗ nào sao? Nếu không phải cảnh sát kịp thời phát hiện ra tôi, có lẽ tôi đã đi đời nhà ma từ lúc nào rồi" Tô Niệm chất vấn cô, có điều thanh âm có vẻ như đã bình tĩnh hơn nhiều, không còn điên cuồng như hồi nãy nữa.
"Tôi..." Lạc Yên còn chưa kịp lên tiếng giải thích thì viên cảnh sát trẻ tuổi kia đã nhanh chóng nói chen vào:
"Tô Niệm, cô biết điều một chút đi được không? Cô ấy chính là người đã báo tin cho chúng tôi biết đấy, nếu không có cô ấy, cô đã không xong từ lâu rồi, cô biết tình hình lúc đó của cô tệ hại như thế nào không? Quần áo trên người đều gần như đã rách hết, có thể nói là không mảnh vải che thân, cô nghĩ cô có thể an toàn như bây giờ nếu như không có Lạc Yên tiểu thư báo tin sao."
Tô Niệm nghe cảnh sát nói một hơi dài xong, cô ta ngây người, dường như không dám tin vào tai mình, thanh âm có chút m.ô.n.g lung mơ hồ:
"Sao có thể như vậy được..." Nói như vậy có nghĩa là vừa rồi cô ta đã đánh nhầm ư...?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-27.html.]
Tô Niệm ngây người hồi lâu mới lấy lại được tinh thần. Sau khi bình tĩnh lại từ cơn sốc, cô ta giương mắt nhìn viên cảnh sát, trong mắt là vẻ nửa tin nửa ngờ, trước biểu tình phẫn nộ của viên cảnh sát, Tô Niệm cất giọng hỏi:
"Những lời anh nói... tất cả đều là thật sao?"
Viên cảnh sát thấy đến lúc này rồi mà Tô Niệm vẫn cứng đầu không chịu tin tưởng thì bực bội hừ lạnh một tiếng, sự chán ghét trong mắt càng thêm rõ ràng. Hắn không lập tức trả lời cô ta mà lấy từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại, sau đó, ngón tay thon dài gõ loạn xạ vài cái rồi đưa điện thoại đến trước mặt Tô Niệm, lạnh giọng nói:
"Cô xem đi, tôi ghét nhất là những người cứng đầu như cô. Tôi là cảnh sát, nếu không phải thấy Lạc Yên tiểu thư đáng thương, tôi sẽ không rảnh rỗi đến mức đứng đây đôi co với cô đâu."
Lời của viên cảnh sát vừa dứt, từ trong điện thoại truyền đến một cuộc đối thoại, mà chủ nhân của hai giọng nói kia không phải ai khác, chính là viên cảnh sát và Lạc Yên. Ngôn Tình Nữ Phụ
"Anh cảnh sát, ở con hẻm nhỏ gần toà nhà bỏ hoang số 39 đường Minh Xuân có người đang gặp nạn, là một cô gái tên Tô Niệm, hiện tại cô ấy đang cần các anh cứu giúp. Hiện tại tôi không biết nên làm gì cả, hi vọng các anh sẽ đến kịp."
"Cái gì? Cô gái, cô nói rõ ràng hơn được không? Cụ thể là bạn cô..."
Nghe đến đây, rốt cuộc Tô Niệm không thể tự lừa dối bản thân được nữa. Cô ta ngây người nhìn Lạc Yên, lúc này, mái tóc Lạc Yên rối bù, quần áo bị chính cô ta làm cho xộc xệch trước mặt, trong lòng phức tạp, ánh mắt cũng không còn chứa nhiều hận ý như trước, thậm chí ẩn ẩn có chút hối hận.
Mặc dù... Mặc dù cô ta vốn xem rằng chuyện Lạc Yên phải cứu cô ta là chuyện đương nhiên, nhưng suy nghĩ đó chung quy cũng chỉ là cô ta dùng để tự an ủi chính mình. Tô Niệm lại không phải là kẻ ngốc, sao có thể không nhớ chính mình năm xưa đã đối xử với Lạc Yên như thế nào chứ. Vừa nãy, cô ta chỉ muốn tìm một đối tượng để trút giận, phát tiết ra hết thảy những cảm xúc tiêu cực của bản thân. Mà Lạc Yên lại vừa vặn xuất hiện trước mặt cô ta ngay tại thời điểm đó, có thể nói là vô cùng đúng lúc, cô ta không nghĩ rằng Lạc Yên sẽ giúp đỡ, vậy nên không nghĩ ngợi mà phát tiết cảm xúc tiêu cực của bản thân, nào ngờ…
Tiếng hừ lạnh của cảnh sát kéo đầu óc của Tô Niệm quay về thực tại. Cô ta khẽ ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng lên tiếng giải thích:
"Tôi... Vừa rồi có chút hiểu nhầm, thật xin lỗi..."
Lạc Yên không nói gì, cô cúi đầu trầm mặc, bàn tay ôm lấy một bên má, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Tô Niệm. Trong đôi mắt thanh lãnh không nhìn ra cảm xúc.
Ánh mắt này của Lạc Yên khiến Tô Niệm càng thêm áy náy, vô ta nhìn sang nơi khác, cố gắng lảng tránh Lạc Yên. Lạc Yên cũng không làm khó cô ta, cô đứng dậy, phủi sạch bụi trên quần áo, sau đó bước ra khỏi đồn cảnh sát.