Cũng thể rằng cô thật sự lạc đường , bởi vì con đường là nơi mà hai gặp đầu tiên, đúng hơn là nơi cô lên kế hoạch "vô tình gặp gỡ" với Âu Dực đầu tiên, nếu như , Âu Dực khẳng định sẽ tức giận.
Vốn nghĩ rằng đến tối muộn thì Âu Dực mới tìm đến nơi, cô định nơi hút thuốc, thả lỏng tâm trạng một lúc đến một con đường xa lạ nào đó, chờ Âu Dực đến đón, ngờ điếu thuốc còn kịp tàn thì Âu Dực mặt ở đây, khiến cô kịp xoay xở.
Trong lòng Lạc Mạn lúc vô cùng rối rắm, mắt thấy sắp mất kiên nhẫn, cô hít sâu, còn kịp suy nghĩ thì lời tuôn khỏi miệng:
"Em... Em chỉ là nhất thời nhớ đến , gặp mặt nên mới như , thật em hề gặp chuyện gì cả."
Lời , cô lập tức hối hận, nhưng rốt cuộc cũng muộn , bởi vì lời của cô dứt, tia lo lắng trong mắt đàn ông đối diện lập tức biến mất tăm, đó là vẻ bực bội mà cô từng thấy bao giờ.
"Lạc Mạn, em xem là trò đùa ? Em công việc của bận đến mức nào ? Vì lo lắng cho em, đến cuộc họp chiều nay cũng dời , ngay cả vẻ bình tĩnh cũng duy trì nổi, bây giờ em là vì nhất thời nhớ nên mới lừa đến đây, em cảm thấy bản chút quá đáng ?" Nói đến đây, như đột nhiên nhớ điều gì đó, dừng , đó tức giận với âm lượng lớn hơn:
"Em Lạc Yên đang trong bệnh viện chờ đến xác nhận giúp cô ? Dù cô đang gấp, nhưng vì em, vẫn đem chuyện ném đầu, hiện tại, cái nhận là gì đây? Là lý do của em ? Lạc Mạn, đây là đầu tiên cảm thấy thất vọng về em như , em tự suy nghĩ ." Nói xong, Âu Dực rút ví , đưa cho cô vài tờ tiền giấy, đó tiếp tục những lời nãy:
"Cầm lấy tiền tự bắt taxi về , đến bệnh viện để xem tình hình của Lạc Yên, thế nào nữa thì danh nghĩa, cô vẫn là vợ sắp cưới của ."
Dứt lời, xoay bước , bóng lưng chút do dự, lạnh lùng đến xa lạ.
Lạc Mạn sững sờ, cô nghĩ đến phản ứng mãnh liệt như , giận dữ đến mức ngay cả đưa cô về cũng làm. Nghĩ đến những lời sắc bén nãy của , trong lòng cô khỏi chút khó chịu, dù thì đây là đầu tiên cô thấy dáng vẻ tức giận của . Vốn cho rằng chỉ cần cô tỏ áy náy một chút, sẽ lập tức tha thứ cho cô như những cô phạm ở , thật sự nghĩ đến... Anh như .
Nhìn những tờ tiền tay, trong mắt Lạc Mạn loé lên tia ác độc, đống tiền giấy cô vô thức vày vò đến nhăn nhúm, hình dạng ban đầu. Cô nghiến răng, giọng như rít từ trong cổ họng:
"Tất cả những chuyện đều do mày gây , Lạc Yên, tao nhất định sẽ để mày yên, như mày vĩnh viễn xứng đáng hạnh phúc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-25.html.]
Mặc dù hiện tại là ban ngày, nhưng thanh âm u ám của Lạc Mạn thậm chí còn đáng sợ hơn so với đêm đen.
…
Lúc , con đường quốc lộ với qua kẻ đông nghẹt.
Âu Dực điên cuồng lái xe, tốc độ cao ngất ngưỡng, cứ lái như suốt 10 phút, cho đến khi xe dừng cổng bệnh viện, vẻ điên cuồng trong mắt mới dần vơi . Âu Dực bước xuống xe, khẽ đưa tay vuốt mái tóc đen gió làm cho bay tán loạn.
Nghĩ đến việc Lạc Mạn làm, trái tim như hoá băng, đầu tiên trong đời, cảm thấy cô trưởng thành như vẫn tưởng.
Âu Dực đột nhiên lắc đầu, cố gắng gạt bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn trong tâm trí. Anh bước bệnh viện, dựa theo trí nhớ đến phòng bệnh của Lạc Yên. Vừa bước phòng, lập tức sững sờ, bởi cảnh tượng mà thấy là hình ảnh con gái một giường, đôi mắt cô về phía cửa sổ, mục tiêu nhất định, ánh mắt đượm buồn, thần sắc rõ buồn vui.
Hình ảnh ... Không hiểu khiến trái tim lỡ nhịp, chút rung động... Âu Dực vội vàng lắc đầu, cố ép bản quên cảm giác kì lạ . Anh đưa mắt xung quanh, phát hiện trong phòng bệnh thực sự chỉ một Lạc Yên. ngôn tình ngược
Cũng , hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, các bác sĩ y tá đều xuống căn tin ăn uống, trong phòng bệnh chỉ còn một cô cũng gì khó hiểu, nhưng vì thế mà cô cơ hội trốn thoát khỏi nơi , vì phía ngoài cổng bệnh viện, bảo vệ canh gác nghiêm ngặt, dù cô ngoài cũng cách nào.
Thấy Lạc Yên vẫn phát hiện , Âu Dực chậm rãi bước đến bên cạnh cô, đó xuống ngay cạnh vị trí mà cô đang .
Động tác của cũng gì giấu giếm, Lạc Yên dễ dàng phát hiện trong phòng , vốn tưởng là hộ lý đưa thuốc, nghĩ đến đầu thì thấy một khuôn mặt quen thuộc, một khuôn mặt khiến cô đau đớn tận tâm can.
Là Âu Dực.