Một là Lạc Mạn, còn trông trạc tuổi Lạc Yên, hai bọn họ trong nhà, vẻ mặt của cả hai đều vô cùng u ám.
Lạc Mạn cầm điếu thuốc còn đang hút dở tay, khẽ rít một , đó từ trong miệng cô nhả một làn khói đục, vì đang ở trong gian khá kín nên làn khói thoát chậm, khiến phụ nữ đối diện ho sặc sụa.
Bầu khí hiện tại vô cùng kỳ quặc, đến độ hơn năm phút , Lạc Mạn mới lên tiếng:
"Nói , cô gì?"
Lời là Lạc Mạn hỏi phụ nữ , trong lúc chuyện, vẻ tàn nhẫn ẩn hiện trong mắt cô . Đáng tiếc, do gian rộng rãi nên ánh sáng chiếu nhiều, phụ nữ thấy ánh mắt của Lạc Mạn, vẫn tự cho ở thế mạnh mà :
"Tôi cô tìm cho một công việc , lương tháng chín con ."
"Chín con ? Tô Niệm, cô đang mơ ?" Lạc Mạn chút khách khí trào phúng cô .
Tô Niệm là tên của phụ nữ.
Tô Niệm nghĩ đến thái độ của Lạc Mạn sẽ như , sắc mặt ả trực tiếp lạnh xuống, lên giọng đe doạ:
"Lạc Mạn, cô dám dùng thái độ để chuyện với ? Cô sợ sẽ với Âu Dực về chuyện năm đó ?”
Đồng tử trong con ngươi Lạc Mạn khẽ co , một tia hốt hoảng thoáng qua mắt cô , Tô Niệm tinh mắt bắt . Tô Niệm càng thêm tự tin với những bằng chứng mà cô trong tay, giọng khỏi cao hơn vài phần:
"Lạc Mạn, hiện tại sống c.h.ế.t của cô đều trong tay , cô thật sự chống đối ?"
Tuy nhiên, trái ngược với tưởng tượng của Tô Niệm, Lạc Mạn hề bày bộ dáng sợ hãi như cô vẫn nghĩ. Chỉ thấy khóe môi Lạc Mạn cong lên, cô khẽ phất tay về phía , ngay lập tức, bốn gã đàn ông tiến .
Trên môi bọn họ đều treo một nụ đê tiện, ánh mắt tham lam bỉ ổi lướt từ xuống thể của Tô Niệm một vòng, tựa như đang đánh giá một món đồ chơi. Tô Niệm bất giác cảm thấy bất an, tình huống ... cô lường đến.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của cô , đám đàn ông tiến gần, một trong bốn bọn họ cầm lấy máy ghi hình, lắp dụng cụ chuyên dụng, đó bấm nút bắt đầu cùng đến, từng bước ép sát Tô Niệm, thể Tô Niệm lùi ngừng, cho đến khi lưng cô chạm bức tường lạnh lẽo ở đằng , bước chân mới dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-19.html.]
Cùng đường !
Tô Niệm nụ oán độc môi Lạc Mạn, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy .
Lạc Mạn đây là đang cho cưỡng h.i.ế.p cô , đó ghi hình uy hiếp, cho cô sự thật năm đó!
Chết tiệt!
Tô Niệm cố gắng tìm đường thoát, nhưng tất cả các lối mắt cô đều đám đàn ông chặn , bọn nọ nở nụ đê tiện, bàn tay dơ bẩn vươn đến, chuẩn cởi bỏ lớp quần áo vướng víu cô .
Đầu óc Tô Niệm lúc như ngừng hoạt động, cô cố gắng nghĩ cách, nhưng trong đầu một mảnh trống rỗng, chẳng nên làm như thế nào cho .
Mắt thấy bọn họ cởi những cúc áo đầu tiên, cô gấp gáp đến độ cắn lưỡi, nhưng rốt cuộc vẫn can đảm đó.
Tô Niệm nhắm mắt nhận mệnh, trong lòng hận Lạc Mạn thấu xương, đang lúc tuyệt vọng, xúc cảm đau đớn cồm cộm ở xương hông đánh úp , khiến cô tỉnh táo.
Cảm giác cồm cộm ... ! Cô còn điện thoại cơ mà?
Tô Niệm mừng rỡ, nhân lúc đám đàn ông còn đang hăng say trêu chọc lung tung cơ thể cô , cô lấy một chiếc điện thoại từ trong túi quần, đó giấu ở đằng lưng, nương theo trí nhớ mà truy cập danh bạ bấm gọi một cái tên bất kì.
Sau khi xong việc, lợi dụng lúc đám đàn ông còn đang chằm chằm nơi nhạy cảm của cô và buông lời tục tĩu, Tô Niệm vội vàng bật dậy, đá hạ bộ của hai gã gần cô nhất, đó cô nắm chặt lấy chiếc điện thoại tay, nhanh chân bỏ trốn, mặc cho bản lúc gần như lột sạch quần áo.
Tô Niệm cứ thế chạy điên cuồng, chạy ngừng nghỉ, chạy đường, trong lòng cô âm thầm cầu trời khấn phật, hy vọng mà cô gọi sẽ rũ lòng đến cứu cô .
Mà đám đàn ông, khi thấy con mồi sắp đến miệng đột nhiên bỏ chạy thì sững , mãi đến khi thấy thanh âm thúc giục của Lạc Mạn, bọn họ mới hồi thần .
"Nhanh! Còn đần đấy làm gì? Đuổi theo cô chứ!" Lạc Mạn tại chỗ giậm chân, cao giọng thét lên.
Đám đàn ông hoảng hốt, vội vàng đuổi theo Tô Niệm cách bọn họ một xa.