Bọn họ cúi đầu xuống quan sát, phát hiện bên là một cơ thể , một cách chính xác hơn, đất là thiếu phu nhân tương lai của bọn họ.
Hai hầu vô cùng bất ngờ, hẹn mà cùng đầu, bốn mắt , vài giây , hầu thứ nhất lên tiếng :
"Là Lạc Yên, làm đây? Chúng gọi điện báo cho chủ ."
Người hầu thứ hai xuống quan sát Lạc Yên một lúc, đó dậy, với giọng điệu thản nhiên:
"Không nên, cũng chỉ nhịn đói một ngày thôi mà, làm gì đến mức ngất xỉu chứ?"
Người hầu thứ nhất cô gái đang sàn nhà, trong mắt hiện lên tia nỡ, khẽ hỏi:
"Vậy... rốt cuộc báo cho chủ ?"
Thanh âm dửng dưng vô tình của hầu thứ hai cất lên, đáp lời hầu thứ nhất:
"Khỏi cần, xem như thấy gì , cô một lúc sẽ tự động tỉnh thôi, giả vờ lâu ."
Nghe hầu thứ hai như thế, hầu thứ nhất chần chừ, cho đến khi thúc giục, cô mới ngập ngừng rời , khi một đoạn xa, cô đầu , Lạc Yên một lúc, đó như việc gì, cùng hầu thứ hai xuống tầng một, nhanh chóng đem chuyện ném đầu.
Cho đến buổi tối ngày hôm đó, lúc Âu Dực làm về, phát hiện Lạc Yên ngất xỉu thì muộn.
Anh cho đưa cô đến thư phòng, đó bước đến bên cạnh cô, đưa tay lên khuôn mặt cô, cảm nhận thở yếu ớt của cô gái, sắc mặt ngày càng lạnh , trong ánh mắt hoảng sợ của đám hầu cùng vẻ mặt nghiêm trọng của quản gia, lạnh lùng lên tiếng hỏi:
"Tại báo cho ? Đừng với rằng ai phát hiện ."
Hai ả hầu run rẩy, quyết định hé răng, chỉ cần bọn họ nhận, chắc chắn công việc của bọn họ vẫn giữ.
Âu Dực đợi đến năm phút cũng ai trả lời, ánh mắt lúc như hoá băng, nhấn mạnh từng câu từng chữ:
"Không ai nhận ? Được , sẽ kiểm tra camera giám sát. Chú Hứa, chú đem máy tính đến đây ."
Chú Hứa mà đang đến chính là quản gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-17.html.]
Cả ngày hôm nay, quản gia xin phép nghỉ để về quê việc, ngờ trở nơi thì xảy chuyện lớn như .
Quản gia Hứa nhẹ gật đầu, đó theo lời của , thư phòng mang máy tính đến, đặt ở bàn cho Âu Dực xem.
Nương theo từng động tác mở máy, sắc mặt của hai ả hầu ngày càng tái , bọn họ gấp gáp nghĩ cách ngăn cản Âu Dực, nhưng làm thể ngăn chứ? Dù thì trong cái nhà , chính là chủ nhân của bọn họ.
Không còn cách nào khác, bọn họ đành bất lực ở một góc, đoạn video phát máy tính, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chậm đến mức khiến hai ả hầu nôn nôn nóng, theo thời gian, vẻ sợ hãi trong mắt hai ngày càng rõ ràng hơn.
Dưới ánh mắt của tất cả , hình ảnh màn hình máy tính lúc sắc nét hơn bao giờ hết, cảnh tượng bọn họ dừng cơ thể Lạc Yên đang đất thảo luận một lúc lâu đều camera ghi , hiện lên rõ rệt.
Âm thanh phát cũng vô cùng rõ ràng:
"Là Lạc Yên, làm đây? Chúng gọi điện báo cho chủ ."
"Không nên, cũng chỉ nhịn đói một ngày thôi mà, làm gì đến mức ngất xỉu chứ?"
"Vậy... rốt cuộc báo cho chủ ?"
"Khỏi cần, xem như thấy gì , cô một lúc sẽ tự động tỉnh thôi, giả vờ lâu ."
"..."
Dòng chảy thời gian như ngừng , bầu khí nặng nề, tất cả đều sang , nên gì cho .
Hoá sớm phát hiện Lạc Yên, nhưng hai ả hé một lời, cũng báo cho chủ, đến khi chủ tra hỏi thì thành thật thừa nhận, còn khiến những hầu còn vạ lây.
Trái ngược với biểu cảm kinh ngạc của đám hầu, mặt Âu Dực lúc gì đổi, tựa như đoán rằng thấy Lạc Yên ngất xỉu nhưng gọi điện báo cho .
Âu Dực lạnh lùng sang hai ả hầu , ánh mắt hề độ ấm, thanh âm lạnh lẽo với bọn họ:
"Hai các cô, nhanh chóng kết toán lương cút."
Hai ả hầu hoảng hốt, thật khi thấy đoạn camera giám sát phát, bọn họ kết cục , nhưng trong lòng bọn họ vẫn còn một tia hy vọng, chỉ thấy hai ả hầu quỳ sụp xuống, nước mắt giàn dụa cầu xin :
"Cậu chủ, chúng , , dù xảy chuyện gì chăng nữa, chúng nhất định sẽ báo cho , tuyệt dám gian dối nửa lời, chúng ..." Bọn họ còn xong cảm nhận ánh mắt sắc bén của , hẹn mà cùng rụt , đó dám thêm một lời nào nữa, ngậm ngùi kết toán lương theo lời .