Nghe thấy Lạc Yên nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt Âu Dực chợt ảm đạm, thì cô vẫn để bụng chuyện đây, cảm thấy con đường theo đuổi vợ cũ của chút bế tắc.
"Âu Dực, trở về một phần là vì công việc, một phần là để giải quyết hôn nhân giữa hai chúng , năm đó rời , hai chúng vẫn ly hôn, nghĩ hiện tại thể đến toà ."
Không tại , Lạc Yên đột nhiên thăm dò đàn ông . Cô xem xem 5 năm xa cách, cảm xúc của đối với cô hiện tại là gì.
Những lời là thật, cô trở về vì sự nghiệp, còn việc ly hôn... bây giờ cô mới nhớ hai vẫn ly hôn.
Hoặc là , về mặt pháp luật, cô và Âu Dực vẫn là vợ chồng của .
Âu Dực giống như Lạc Yên, vẫn luôn nhớ rõ chuyện , suy cho cùng thì chuyện quan trọng, cũng hiểu mà Lạc Yên quên .
Vừa cô nhắc đến chuyện ly hôn, Âu Dực kịp suy nghĩ, theo bản năng phản ứng kịch liệt: "Không !"
Nói xong, ý thức thái độ của đúng, siết chặt tay, giọng điệu cứng rắn:
"Hiện tại tiện, việc tính ."
Lạc Yên vốn trông chờ gì, trong tưởng tượng của cô, Âu Dực xong đề nghị chắc chắn vui còn kịp, vui vì thoát khỏi ràng buộc với cô, nào ngờ phản ứng mạnh như .
Là tiện ...? Hay là...
Lạc Yên vội vàng lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ hoang đường của bản . Có một việc cô vẫn đừng nên mơ tưởng thì hơn, tránh mang thêm vết thương về trái tim .
Lạc Yên Âu Dực, độ cong bên môi vẫn hề giảm, tuy đang nhưng đáy mắt cô hề ý , chỉ vẻ trào phúng và chút cảm xúc mà Âu Dực hiểu .
"Tôi gấp, nhưng hy vọng đừng kéo dài thời gian."
"Chuyện đêm nay cảm ơn một nữa, bây giờ thể giao Nhất Tiêu cho , sẽ tự bắt taxi trở về nhà."
Âu Dực thoáng ngây ngốc, khi lấy tinh thần, một cỗ chua xót truyền đến trái tim .
Lạc Yên chán ghét đến thế ư? Ở trong nhà thêm một phút cũng khiến cô cảm thấy ngột ngạt ?
Âu Dực rũ mi, che vẻ bi thương trong mắt, giọng vẫn gì bất thường: "Nhất Tiêu lẽ ngủ , em ở đây một đêm, sáng mai hẵng ?"
Lạc Yên đầy thâm ý, Âu Dực chút chột , nhưng để thể khiến cô đồng ý, ngại thẳng mắt cô.
"Quyết định nhé? Sáng mai sẽ bảo tài xế đưa hai về."
Nói xong, bước khỏi phòng, trong phòng ngủ của Âu Dực chỉ còn một Lạc Yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-146.html.]
Một loạt hành động tự quyết định vô cùng trơn tru, hình tượng của Âu Dực trong lòng Lạc Yên chỉ còn hai từ, vô sỉ!
Bởi vì sự hổ của Âu Dực, Lạc Yên chỉ thể ở đây một đêm. Thật điều đối với cô quan trọng, nhiều hơn một đêm ít hơn một đêm cũng khác biệt bao nhiêu, Lạc Yên nhận ... thật cô cũng hề bài xích Âu Dực như cô vẫn nghĩ.
Sợ hãi đương nhiên là , cũng chút hận, nhưng thực chất khó tha thứ đến thế, đặc biệt là thái độ của vẻ thành khẩn.
cô vẫn cứ như bỏ qua cho , tuy rằng cô bài xích , nhưng nghĩa là những việc Âu Dực làm với cô trong quá khứ tồn tại.
Những lời cay nghiệt vẫn còn đó, làm Lạc Yên thể quên .
Lạc Yên bóng lưng Âu Dực khuất dần chân cầu thang, khẽ bật , nụ châm chọc. Cô về phía chiếc giường đặt lưng lên .
Mở to mắt trần nhà, Lạc Yên cảm thấy hoài niệm, 5 năm , cô và Âu Dực từng mật với chính chiếc giường .
...
Cùng lúc đó, trong một sòng bạc lòng đất.
Người phụ nữ trung niên cầm vài lá bài tay, biểu cảm khuôn mặt vô cùng vặn vẹo.
Nếu Lạc Yên thấy bà ở đây, hẳn là cô sẽ linh ngạc, bởi vì chính là ruột của cô - Trần Thục Phân.
Cũng nhà họ Lạc dính cái vận khí cứt chó gì, Lạc Mạn bào mòn hết tài sản để bồi thường vi phạm hợp đồng, tài sản tích cóp bấy lâu nay chỉ còn mỗi cái nịt.
À , đến cái nịt cũng còn.
Khi trả nợ, Lạc Mạn rơi cảnh quá nghèo túng bởi cô vẫn kiếm tiền nhờ độ nổi tiếng và xác của , cô dư sức nuôi đôi vợ chồng già nhà họ Lạc, nhưng thờ ơ cha khắc khổ vì miếng cơm manh áo.
Ngay cả khi Trần Thục Phân buông lời mắng chửi thậm tệ, thậm chí là quỳ lạy van xin chân Lạc Mạn, Lạc Mạn vẫn lấy một tia động lòng trắc ẩn.
Vô tâm đến mức đáng lên án.
Bởi vì sự vô tình của Lạc Mạn, cha cô - Lạc Sùng Ân tuổi già nhưng buộc đến công trường bốc vác gạch, kiếm tiền cơm cháo qua ngày.
Trần Thục Phân tuổi già sức yếu, khả năng lao động, chỉ thể ở trong căn trọ ẩm thấp chờ chồng mang tiền về.
Nếu cuộc sống cứ trôi qua như thì cũng gì, tuy cực khổ nhưng vẫn rơi đường cùng, nhưng thật may, Trần Thục Phân dính một thói đến đụng đến.
Bà nghiện cờ bạc.
Ban đầu, Trần Thục Phân chỉ dám lén lút chồng chơi những ván bài nhỏ, vẫn còn chút lý trí mà điểm dừng, nhưng thắng chút tiền, bà tiền che mờ mắt, ngày càng lún sâu tệ nạn.
Chiêu trò của sòng bạc là ban đầu để chơi thắng vài nhử mồi, khi câu con mồi, bọn họ ăn chừa xương.
Tâm lý của Trần Thục Phân cũng như bao khác, thắng thì nghiện, thua thì những dứt , ngược còn ôm may mắn " gỡ đôi chút", như lẽ đương nhiên, Trần Thục Phân càng gỡ càng bế tắc.