Lạc Yên điều chỉnh nhiệt độ nước ấm hơn một chút, vài phút , cô mới cảm giác bản như sống .
Lạc Yên cắn răng dậy khỏi bồn tắm, cô chậm rãi cởi bộ lễ phục , nội y bên trong cũng cô cởi bỏ, cùng, Lạc Yên chỉ còn một tầng nước, mảnh vải che .
Lạc Yên trở bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ xuống mức thấp nhất thể, quả nhiên để nước lạnh tiếp xúc trực tiếp với cơ thể, hiệu quả liền hơn nhiều, mặc dù lạnh lẽo nhưng cần kiềm chế khổ cực như nữa.
Có điều... Lạnh, thật sự lạnh!
Lạc Yên cố gắng chịu đựng, đột nhiên cửa phòng đẩy , theo đó là bóng dáng cao lớn của Âu Dực bước , tay cầm một viên thuốc màu nâu nhạt.
"Lạc Yên, đến nhà Lương Minh lấy thuốc, lẽ cái thể giúp em..." Âu Dực hết câu lập tức im bặt, bởi vì cảnh tượng mà thấy đằng cánh cửa... cực kỳ hổ.
Lạc Yên k.h.o.ả t.h.â.n trong bồn nắm, dòng nước trong suốt che nơi nào cơ thể cô, đôi núi trắng nõn mềm mại cao ngất ngưỡng phập phồng theo thở.
Lướt xuống một chút nữa, nơi xinh mê lộ , Âu Dực nuốt nước bọt, khó khăn lắm mới dời mắt .
"Xin ... Tôi em mặc quần áo."
Anh dừng chừng hai giây, đó đưa viên thuốc tay cho Lạc Yên, giọng khàn nhuốm chút sắc tình: "Tôi đến nhà Lương Minh lấy thuốc giúp em, vợ Lương Minh là thiên tài, điều chế thuốc , nghĩ sẽ giúp em..."
Âu Dực đặt viên thuốc lên thành bồn tắm, đó chạy trối chết, Lạc Yên viên thuốc một lúc, cô thời gian để do dự, liền cầm viên thuốc lên cho miệng nuốt thẳng.
Hơn mười lăm phút , cảm giác khô nóng trong giảm rõ rệt, Lạc Yên cảm thấy bản cần ngâm trong nước lạnh nữa.
Cô dậy, vươn tay chụp chiếc khăn tắm treo bức tường khoác lên , dáng cô cao, khăn tắm to như cũng chỉ miễn cưỡng che khuất hạ .
Lạc Yên cửa phòng tắm, cô hiện tại nên ở trong bước . Bộ dạng cô như , ngoài chạm mặt với Âu Dực sẽ hổ nhường nào đây?
ngoài thì , cô thể cứ trốn trong phòng tắm suốt một đêm.
Lạc Yên cắn môi, đẩy cửa bước ngoài.
Âu Dực giường, bàn tay đang chuyển động lên xuống, vuốt ve vật đàn ông của . Nghe thấy tiếng đẩy cửa, giật đầu , phát hiện Lạc Yên quấn khăn tắm ngang cửa .
Chết tiệt, thấy cô như , cứng !
Âu Dực vội vàng kéo khoá quần gấp gáp xuống giường, dùng gối che nơi đang nhô lên đó.
May mắn là phòng của rộng, cách giữa giường ngủ và phòng tắm khá xa, tự an ủi lưng về phía phòng tắm, Lạc Yên đang khoẻ nên cô thấy rõ hành động của .
Vừa bước khỏi phòng tắm, cô chỉ thấy tay đang ông chuyển động lên xuống, thoạt trông vô cùng khó hiểu.
Nhìn thấy cô, vội vã xuống giường, Lạc Yên chẳng làm gì, hơn nữa lực chú ý của cô cũng đặt lên đó.
Lạc Yên đỏ mặt bước đến, một tay giữ lấy mép khăn tắm để ngăn cho khăn tắm trượt xuống, tay còn buông thỏng, với :
"Âu Dực, cảm ơn giúp đỡ, Nhất Tiêu..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-145.html.]
"Thằng bé chuyện gì, bảo giúp việc sắp xếp phòng cho nó."
Nghe đáp án, Lạc Yên thở phào nhẹ nhõm.
Con trai là , thằng bé là sinh mệnh của cô, cô thể để nó xảy chuyện gì.
Tuy đáp án mong nhưng Lạc Yên vẫn còn điều băn khoăn, cô ngang liếc dọc, vẻ mặt tự nhiên hỏi Âu Dực:
"Âu Dự, ở chỗ ... bộ quần áo nào phù hợp với ?"
Âu Dực về phía tủ quần áo, giọng khàn khàn: "Em tìm trong tủ , lấy đại một chiếc sơ mi mà mang."
"Anh... Có thể lấy giúp ?"
Dù cũng đang ở nhà Âu Dực, cô mở tủ quần áo của lục lọi cũng tiện lắm.
Âu Dực trầm mặc: "Em tự tìm ."
Không để cô khó xử, chỉ là hiện tại thật sự tiện dậy.
Lạc Yên còn cách nào, chỉ thể tự mở tủ đồ của Âu Dực. Tìm một hồi vẫn thấy chiếc quần nào phù hợp với cô, quần của Âu Dực là quần âu, chân dài miên man, cô mặc mà quét đất, loay hoay hồi lâu, Lạc Yên chọn một chiếc sơ mi mà cô cho là dài nhất để mặc .
Lạc Yên cầm theo chiếc áo phòng tắm, Âu Dực ở bên ngoài điều chỉnh bản , đến khi cô bước thì Âu Dực thể dậy mà cần dùng gối che chắn.
Âu Dực thật sự cao, áo sơ mi của , Lạc Yên mang khuất đùi, chút nữa là chấm đầu gối, cũng may Lạc Yên chọn sơ mi màu đen nên cho dù cô mang nội y bên trong thì qua vẫn gì bất thường.
Tất cả đều thoả, Lạc Yên và Âu Dực , bầu khí hổ như trong tưởng tượng. Truyện Dị Giới
Âu Dực rũ mắt, bước ban công, Lạc Yên tại chỗ, cô mím môi, đó cũng theo .
Hai tựa ban công bầu trời đêm, dây dưa với loại hương liệu lâu như , bâu giờ sắp 0 giờ.
"Lạc Yên... Xin ..."
Bầu khí đang im lặng, Âu Dực đột nhiên cất giọng.
Lạc Yên thoáng sững sờ, xin cô? Vì điều gì?
Như suy nghĩ của Lạc Yên, Âu Dực tiếp lời: "Xin vì ... Mà thôi, năm 15 tuổi, cảm ơn em tay giúp đỡ."
Nói một nửa, Âu Dực chuyển chủ đề.
Lạc Yên ngơ ngác mất vài giây, khi hồi thần , cô nở nụ : "Hoá bức thư đó..."
Âu Dực khổ: "Em cũng tàn nhẫn lắm, để bức thư và cuốn nhật ký , em dằn vặt cũng thuần thục lắm."
Lạc Yên nhếch môi, vẻ mặt xa cách: "Tàn nhẫn lắm hả? Tàn nhẫn bằng ?"