Vương Sâm xoa xoa tay, con mồi đang kinh hoảng nép góc tường.
"Đừng nôn nóng, nào, đây sẽ khiến em ."
Nói xong, tiến sát gần, vặn lúc Lạc Yên cũng hồi thần . Cô lạnh lùng ngước tên cầm thú mắt, cổ chân khẽ động, chút lưu tình đá hạ bộ lão .
Vương Sâm ban đầu thấy Lạc Yên hoảng sợ, cho rằng cô lực phản kháng nên hề đề phòng, cô tấn công bất ngờ, lão nhăn mặt đau đớn, hai tay ôm lấy nơi đũng quần, đôi mắt đầy nếp nhăn tràn ngập hận ý Lạc Yên.
Lạc Yên cảm thấy lạnh sống lưng ánh mắt rắn độc của Vương Sâm, nhưng tình hình hiện tại cho phép cô chùn bước. Lạc Yên hít sâu một , nhấc chân lên định tung một cước tiếp theo hạ bộ của ông .
Đáng tiếc, Vương Sâm đề phòng, Lạc Yên những thành công, còn ông nắm lấy cổ chân nở nụ bỉ ổi.
"Mẹ kiếp! Mày chán sống , ông xem mày còn giả vờ đến lúc nào."
"Vốn để mày tỉnh táo mà tận hưởng khoái cảm, nhưng mày lời như , ông chỉ thể dùng cách mà thôi."
Vương Sâm dứt lời, chuông báo động trong lòng Lạc Yên vang lên, trực giác cho cô hành động tiếp theo của ông bất lợi đối với cô, quả nhiên...
Một chiếc khăn tay rộng 10 cm chụp lên khuôn mặt trắng nõn của Lạc Yên, cô vùng vẫy giãy dụa, dây dưa một hồi vẫn thoát , bởi sức lực Vương Sâm quá lớn.
Ba mươi giây , một luồng mùi hương kì lạ vây quanh chóp mũi Lạc Yên, cảm giác khô nóng ập đến, Lạc Yên cảm thấy mơ màng, trong cổ họng phát vài âm thanh kì lạ.
"Phải , như mới ngoan."
Cảm thấy , Vương Sâm mới lấy chiếc khăn khỏi mặt cô, lão cất khăn túi quần, đó ngẩng đầu ngắm khuôn mặt xinh tựa yêu tinh mắt.
Có lẽ nhờ tác dụng của loại hương liệu , mặt Lạc Yên nhuốm lên một tầng ửng hồng, nhan sắc vốn xinh động lòng nay càng mê hoặc đối diện hơn, Vương Sâm đến ngây ngốc.
Đêm nay xem ông hời to , ả đàn bà câu như , chờ ông chơi chán chê xong chụp vài tấm hình mát mẻ để uy hiếp, dựa đó bắt cô phục vụ, lấy lòng đối tác làm ăn, những tấm hình trong tay, ông còn sợ Lạc Yên thuận theo ?
Lạc Yên quyến rũ như thế, cô ở trong tay, việc làm ăn của ông nhất định sẽ thuận lợi, hơn nữa cô bỏ Âu Dực theo đàn ông khác, Âu Dực nhất định hận cô , chắc chắn Âu Dực sẽ giúp ông một tay.
Vương Sâm chìm mộng của chính , đột nhiên một tiếng động lớn làm cho giật , kéo ông khỏi giấc mơ .
"Rầm!"
Vương Sâm giật , cảnh giác đầu , lực đạo nắm cổ chân Lạc Yên của ông vẫn giảm.
"Ai đó!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-140.html.]
Vương Sâm kinh sợ hô lên, hai giây , từ trong bóng tối một bóng bước .
Âu Dực bế Lạc Nhất Tiêu, dùng một tay che mắt , nhướng mày Vương Sâm.
"Gan của ông thật lớn." Giọng của như rít từ kẽ răng.
Vương Sâm thấy thanh âm lạnh lẽo quen thuộc, cả ông run lên, ông thể ngờ đến thời khắc quan trọng phát hiện.
Vương Sâm nhanh chóng trấn tĩnh . Phải , phát hiện chuyện là Âu Dực, ông còn sợ gì chứ? Âu Dực hận Lạc Yên, ông lợi dụng Lạc Yên, bây giờ hai thể xem như cùng một chiến tuyến.
Vì , Vương Sâm nở nụ nịnh nọt, ông ngu ngốc mở miệng : "Âu tổng, ngài đến thật đúng lúc, ả đàn bà đúng là lời, ngài trợ giúp một tay ?"
Có lẽ vì Âu Dực đang trong bóng tối nên Vương Sâm thấy ánh mắt chứa đầy sát khí của , ông xong, Âu Dực Vương Sâm như đang một vật sắp chết.
Vương Sâm vô thức cảm thấy rùng , định mở miệng thăm dò nữa thấy Âu Dực buông đứa bé tay xuống, nhẹ giọng dặn dò:
"Nhất Tiêu, con ngoài một lát, ba... chú giúp con dạy dỗ nhé?"
Lạc Nhất Tiêu mở to mắt gật đầu, mặc dù hiểu cảnh tượng mắt, nhưng chật vật như , lẽ đang gặp nguy hiểm.
Cho nên Lạc Nhất Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, lời bước khỏi phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh chật hẹp lúc chỉ còn ba Âu Dực, Lạc Yên và Vương Sâm.
Lạc Yên sớm còn tỉnh táo, nhưng vì lão cầm thú vấy bẩn nên cô vẫn cố gắng giữ chút lý trí, ngay khi cô cảm thấy bản sắp cầm cự nữa thì bóng cao lớn của Âu Dực xuất hiện.
Nhìn thấy , trong lòng Lạc Yên đủ loại cảm xúc, hy vọng, nhưng nhiều hơn hết vẫn là thất vọng.
Cái ngày cô rời 5 năm , Âu Dực thậm chí còn chẳng thèm đến sân bay cô cuối, bây giờ xuất hiện, cô hy vọng điều gì đây? Biết ... thấy cô chật vật khổ sở như thì ?
Cho đến khi tận mắt thấy Âu Dực dịu dàng bảo con trai cô ngoài, thấy điên cuồng tung nắm đ.ấ.m về phía Vương Sâm, vì cô mà phát tiết, Lạc Yên mới kinh ngạc mở to mắt.
Âu Dực...
Anh xuất hiện để cứu cô khỏi tay Vương Sâm ?
Lạc Yên mơ mơ hồ hồ, cảm giác khô nóng ập đến, cô dùng sức véo tay , sự đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn đôi chút, nhưng Lạc Yên biện pháp hữu dụng lâu.
Liên tục tự làm đau bản mấy , đến khi khắp Lạc Yên đều là vết bầm tím, Âu Dực cũng phát tiết xong.
Nhìn Vương Sâm chật vật mặt đất, khuôn mặt ông sưng bù, nơi đũng quần truyền đến cảm giác đau đớn như nghiền nát ông .