Lâm Y Y cẩn thận nhận lấy bản hợp đồng, trịnh trọng gật đầu: "Được ạ, em cảm ơn chị nhiều."
Lạc Yên mỉm , giọng của cô nàng Lâm Y Y thật dễ .
Nhìn bóng lưng hai cô gái rời , trong mắt Lạc Yên hiện lên ý , nhanh thôi, cô sẽ trở thành một quản lý tài năng.
...
Tốc độ của Lâm Y Y của thật nhanh, Lạc Yên đưa thời hạn ba ngày, nhưng chỉ một ngày khi trở về, Lạc Yên nhận điện thoại.
Bản hợp đồng của cô hợp lí, góc độ của nghệ sĩ mà làm , điểm nào bất lợi bóc lột kí hợp đồng, Lâm Y Y tiến quân giới giải trí, nhất nhanh đồng ý.
Lạc Yên bàn trang điểm, tay Lạc Yên là chiếc điện thoại đang sáng màn hình, khoé môi cô nhếch lên, thể cô vui vẻ với kết quả .
"Chị Lạc, cần che nốt ruồi bên mắt trái ạ?"
Bên cạnh Lạc Yên là chuyên viên trang điểm đang dặm phấn cho cô, tên Tiểu Hà.
Hôm nay Lạc Yên rảnh rỗi như những ngày qua nữa, cô dự tiệc. Cũng ai trong giới giải trí tin trùm giới giải trí từ nước M trở về, gửi thiệp mời đến, ngỏ ý cô đến dự tiệc.
Lạc Yên trở về lâu, cần xây dựng quan hệ , cơ hội đưa đến tay như , đương nhiên cô sẽ đồng ý chút do dự.
"Chị Lạc?"
Lạc Yên để ý trả lời: "Sao cũng , em cứ làm theo ý của ."
Mắt Tiểu Hà sáng lên: "Vậy cần che đúng ? Nốt ruồi ."
"Ừ, tùy em làm mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-133.html.]
"Chị Lạc, da chị thật đấy, đến bây giờ em vẫn tin chị 28 tuổi, thậm chí còn trẻ hơn cả sinh viên cùng khoá với em nữa."
Chuyên viên trang điểm là sinh viên kinh tế năm nhất, nghề trang điểm chỉ là nghề tay trái kiếm thêm thu nhập.
Đối mặt với lời khen , Lạc Yên tỏ vẻ quá kinh ngạc, nhiều khen cô như thế.
Rất nhanh, Tiểu Hà trang điểm xong, Lạc Yên khẽ ngước mắt thẳng, khuôn mặt xinh trong gương, ánh mắt cô hiện lên vẻ ngẩn ngơ.
Đã 6 năm trôi qua, Lạc Yên nhớ bản năm đó, khi cô Lạc Mạn hạ thuốc, vô tình buộc chặt bên cạnh Âu Dực. Vài ngày đó, Âu Dực dẫn cô dự tiệc, ai động tay động chân mà bộ lễ phục xảy sự cố, khiến Âu Dực cho rằng cô cố ý, càng chán ghét cô hơn.
Hôm nay vẫn là dự tiệc, nhưng bây giờ cô khác , chắc chắn sẽ mắc loại sai lầm nữa.
Lạc Yên khẽ rướn dậy, bộ lễ phục theo động tác của cô mà trượt lên, trông vô cùng mắt. Hôm nay Lạc Yên mang một chiếc váy đuôi cá dài chấm mắt cá chân, bộ lễ phục màu xanh dương nhạt, tôn lên nước da trắng ngần của cô.
Lạc Yên vô cùng hài lòng với tạo hình , nở nụ xách làn váy đến xe, đó lên xe riêng của .
Bây giờ hơn 4 giờ chiều, chỉ còn 30 phút nữa là bữa tiệc bắt đầu, cô còn đến đón Nhất Tiêu cùng, bởi vì cô trong những bữa tiệc như , khả năng cao là cô sẽ đàn ông bắt chuyện, mang theo con trai, cũng như gián tiếp rằng " là gia đình" .
Có điều Lạc Yên làm tâm điểm chú ý của , đương nhiên cô sẽ đến trễ, vì cô với tài xế: "Bác Vương, bắt đầu , tiên đến nhà trẻ ."
Bác Vương gật đầu, khởi động xe lái đến nhà trẻ, may mắn là đến nơi thì vặn đến giờ tan học.
Lạc Nhất Tiêu mang balo chạy đến mặt Lạc Yên, đôi mắt nhóc sáng lên, trong mắt như chứa vì bầu trời, nhào lòng cô.
"Mẹ!"
Lạc Yên đón lấy con trai , theo thói quen trách móc: "Mẹ dặn bao nhiêu hả? Không nhào lòng như !"
Lạc Nhất Tiêu vẻ để tâm những lời chút nào, ôm lấy cổ cô, giọng vui vẻ: "Hôm nay thật đấy!"
Lạc Yên bật , giọng điệu mang vẻ trách cứ nhưng ánh mắt ấm áp vô cùng: "Con chỉ nịnh hót thôi, đúng , hôm nay học thế nào? Bạn bè của con dễ gần ?"