Lạc Yên cất bước đến vườn hoa, đó cô Mạc Khắc nhắc đến rằng thích trồng hoa, nhất thời Lạc Yên sinh lòng hiếu kỳ, xem thử.
Quả đúng như Mạc Khắc , khi thấy vườn hoa nhà , trong đầu Lạc Yên xuất hiện hai từ: "kinh diễm".
"Thật ..." Lạc Yên mê mẩn đưa tay sờ lên cánh hoa màu tím nhạt, nhịn thầm.
Từ nhỏ cô thích hoa, thích cỏ dại, nhưng điều kiện cho phép cô thú vui xa xỉ , Lạc Yên nghĩ, ngay cả cơm cũng bữa đói bữa no thì cô tư cách gì mà yêu thích hoa dại đây? Thế là hoa cũng giống như biển, dần dần dĩ vãng theo thời gian, ít ai cô từng yêu thích chúng thế nào.
Hiện tại, ngay mắt cô là một cánh đồng hoa đủ mặt sắc, Lạc Yên cảm giác những cảm xúc đau buồn cũng còn nặng nề như nữa, thậm chí lòng cô cũng tĩnh lặng hơn.
Một lúc , Lạc Yên cong cong khoé môi, chậm rãi rút tay trở về.
Dù cũng lâu như , nếu cô còn nhà, dì Hà sẽ yên tâm mất. Thế là Lạc Yên quyết định trở nhà, ngay lúc cô định trở , đột nhiên mắt cô tối sầm.
Đôi mắt một dải lụa đen che mất tầm , một luồng mùi hương kì lạ vương quanh chóp mũi, Lạc Yên vùng vẫy vài cái, đó dần dần ngất , khi mất ý thức, cô thấy âm thanh trò chuyện của hai đàn ông.
"Có cần xử lý mùi hương ?"
"Xử lý sạch sẽ , Âu tổng dặn dò là nếu thể thì đừng nên để chút dấu vết gì."
"Được, đưa cô về biệt thự , ở đây xử lý mộy lúc trở về."
"Được, nhớ cẩn thận."
Lạc Yên mơ màng, Âu tổng ư? Là Âu Dực thuê bắt cô về ?
Anh làm gì nữa đây…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-113.html.]
Đêm hôm đó, trong phòng ngủ ở biệt thự của Âu Dực.
Âu Dực bàn làm việc, ánh mắt tập trung màn hình máy tính. Trên màn hình là nội dung mà ngoài xem thể hiểu , Âu Dực xoay bút, chọt chọt lên mặt bàn, tạo âm thanh lách cách, dường như lực chú ý của đang đặt một chuyện mấy liên quan.
Hai phút , Âu Dực buông chiếc bút xuống bàn, xoay về phía giường ngủ.
Nhìn cô gái đang nhắm mắt yên tĩnh, chân mày nhíu .
Không hai tên bắt cóc dùng quá nhiều hương liệu gây mê , qua hơn mười hai tiếng nhưng giường vẫn dấu hiệu tỉnh .
Âu Dực thở dài, cô vài giây trở bàn làm việc. Anh xuống ghế, còn định thì đầu giường truyền đến tiếng nỉ non nhè nhẹ.
Âu Dực lập tức đầu , quả nhiên, hai mắt cô gái giường mở , cô loay hoay một lúc, cố chịu đựng cảm giác uể oải mà rướn dậy.
Có lẽ do mới tỉnh mấy tiếng hôn mê nên Lạc Yên vẫn rõ tình hình hiện tại, đến tận khi thấy Âu Dực mặt biểu cảm cô, cô mới giật , đồng thời ký ức hôm qua cũng truyền về.
Âu Dực... Cho bắt cô đem về? Theo phương thức ?
Ký ức trở , Lạc Yên thể tin, cũng thể chấp nhận cách làm của Âu Dực. Tại ? Tại dùng phương thức đưa cô trở về? Chẳng khác gì đang sỉ nhục cô bỏ nhà theo đàn ông khác, khiến bất lực đến mức chỉ thể dùng cách ?
Sao làm ? Rõ ràng chỉ cần một cuộc gọi, cô nhất định sẽ trở về mà?
Giọng lạnh nhạt của Âu Dực đánh tan dòng suy nghĩ hỗn loạn của Lạc Yên.
"Cô đúng là chơi nhỉ? Nếu cho đến đưa cô về, cô còn định ở cùng đến khi nào?"
Lạc Yên mấp máy cánh môi, cuối cùng cũng gì. Sự im lặng của cô, ở trong mắt Âu Dực trở thành thừa nhận, cô hồi lâu, đó lớn.
Nụ buồn, một nụ đến đây mắt. Âu Dực cúi , bàn tay dùng sức bóp chặt cằm cô, ép cô ngẩng đầu thẳng mắt .