“Phụ  ơi, con sai , xin phụ  nhẹ tay xử phạt.”
 
Một kẻ nép  lòng ông  rưng rức , một  níu tay áo ông  nức nở bi thương.
 
Hầu gia liền mềm lòng,  sang phu nhân với vẻ  hài lòng:
 
“Việc  tới nước , chỉ trách Giang Trầm Tuyết mệnh bạc,  gánh nổi vinh hoa phú quý của Hầu phủ. Ta  mất một đứa con gái, lòng đau như cắt, nàng đừng khiến  thêm đau lòng.”
 
Ông   đống lửa đang cháy hừng hực, cau mày:
 
“Lúc Chu di nương quản gia,   chuyện như  xảy ? Nói cho cùng, vẫn là nàng  nghiêm khắc, quản lý yếu kém, mới khiến con  suýt mất mạng,  Hầu phủ mang họa.”
 
“Thôi thì... mẫu   đang bệnh, ngày mai nàng thu xếp hành lý, đến Hộ Quốc Tự cầu phúc cho bà, tụng kinh siêu độ cho Trầm Tuyết .”
 
Chu di nương cố nén nước mắt vốn  hề tồn tại, cố tình trêu chọc:
 
“Phu nhân và con gái duyên mỏng, đành thuận theo ý trời, mong tỷ tỷ tiết chế đau buồn.”
 
“  còn  c.h.ế.t .”
 
Ta bước  từ trong bóng tối, khiến   giật  sững sờ.
 
“Phụ   mẫu  quản gia  nghiêm, quản lý  .  đám  hầu trong viện của  là do Chu di nương sắp xếp. Còn cửa phòng    khóa trái đúng lúc xảy  hỏa hoạn, Hầu gia nghĩ đây chỉ là trùng hợp ?”
 
“Không  cả,  sẽ nhờ phu nhân Hộ Quốc công, bà  nhân hậu, tất sẽ  để   thiêu c.h.ế.t một cách oan uổng . Bà nhất định sẽ đòi  công bằng cho .”
 
“Không !”
 
Hầu gia lạnh giọng cắt ngang:
 
“Chỉ là lũ nô tài khi quân, g.i.ế.t  là xong, cần gì phiền đến  khác.”
 
“ trong viện    nhiều ,  rõ ai .”
 
“Có gì khó? g.i.ế.t sạch là .”
 
Chu di nương run rẩy, mặt cắt  còn giọt m.á.u.
 
Ta mỉm  đáp:
 
“Không   , nhưng   g.i.ế.t gà dọa khỉ. Lập tức bắt kẻ đầu trò  đây trượng c.h.ế.t!”
 
Bao năm gây dựng quyền lực của Chu di nương, cuối cùng tan như bọt nước giữa tiếng hét thảm thiết và từng xác c.h.ế.t đẫm m.á.u  kéo .
 
Bà  hận đến nghiến răng nghiến lợi!
 
Còn  thì cong khóe môi, dời ánh mắt về phía đứa con gái đang hoảng loạn cúi đầu  dám ngẩng lên của bà:
 
“Thế còn vụ phóng hỏa của  ...?”
 
“Uyển Nhi  cố ý, dù  cũng  trừng phạt lũ  hầu vô dụng , Uyển Nhi   dọa sợ, tỷ đừng dọa  nữa.”
 
Hầu gia  , giọng ép   cho cãi:
 
“Nó xuất phát từ lòng , chỉ cầu phúc cho con. Dù  cũng  gây tổn thất gì,  phạt nó chép kinh tĩnh tâm  con,  ?”
 
Không đợi  đáp, ông  lập tức  sang nổi giận với phu nhân:
 
“Nàng quản gia kiểu gì thế hả! Không lo chữa bệnh cho mẫu  mà cứ việc bé xé  to. Nếu  vì nàng   giữ mồm giữ miệng tại yến tiệc, khiến mẫu  mất mặt, thì  bà   bệnh?”
 
“Nếu mẫu   mệnh hệ gì,  sẽ để nàng về cố cư thủ hiếu ba năm!”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/luoi-dao-lanh/7.html.]
Rõ ràng ông   hai bên tự xóa bỏ, một đổi một, coi như   gì xảy .
 
Nếu  tiếp tục truy cứu,  tội  sẽ đổ hết lên đầu mẫu  .
 
Chu di nương mềm mỏng tựa  lòng ông , khuyên nhủ:
 
“Muội  con ăn  thô lỗ, đầu óc đơn giản, chẳng  cố ý, con là tỷ tủ, nên bao dung hơn.”
 
Phu nhân giận đến đỏ cả mắt,  phản bác mà nước mắt  trào  lời .
 
Ta thở dài:
 
“Nếu nhị  thật sự  cố ý,  thì... thôi .”
 
Hầu gia  hài lòng vì sự nhượng bộ của . 
 
 ông   , điều   “thôi ”, từ  đến nay... chỉ dành cho  c.h.ế.t!
 
12
 
Thanh Hòa ma ma  đút thuốc cho mẫu ,  tiếc rẻ :
 
“Trong kinh thành kiêng kỵ vận rủi và điềm gở, viện của tiểu thư  cháy, y phục và thiệp mời cũng  thiêu rụi, đúng là xui xẻo.”
 
“Bữa tiệc ngắm sen ở vương phủ   vốn là để trừ tà, giải bệnh cho lão vương phi, giờ  thể  , ngược  để mẫu tử tiện nhân  nhặt  cái lợi to! Đáng c.h.ế.t!”
 
“Con tiện nhân đó, học thói từ mẫu  nó, cứ cái gì cũng bảo ‘ cố ý’, động tí là rơi nước mắt,  c.h.ế.t   . Đồ xúi quẩy!”
 
“Nếu   con tiện nhân đó đẩy phu nhân xuống hồ,  phu nhân  ốm đau suốt mấy năm? Nếu  nhờ    kịp, phu nhân e là  c.h.ế.t chìm  nước.”
 
“Tội ác chất chồng như , mà Hầu gia  xót nó phát sốt,  cho qua. Phu nhân đau khổ đến c.h.ế.t lặng, bao năm qua chỉ còn trông cậy  tiểu thư  thôi. Nào ngờ mẫu tử tiện nhân  giờ  vươn móng vuốt tới cả !”
 
“Thiên lôi đánh c.h.ế.t bọn chúng ,  c.h.ế.t tử tế  !”
 
Bà  lải nhải  ngừng. 
 
Ta nhẹ nhàng đáp:
 
“Không lâu nữa !”
 
Ma ma khựng :
 
“Tiểu thư  gì cơ?”
 
Ta mỉm  rạng rỡ:
 
“Ta ... ma ma  đúng lắm.”
 
Bọn họ, đúng là  thể c.h.ế.t tử tế !
 
Ngày Giang Uyển Vân  vương phủ,  cũng  kế hoạch lên chùa trả lễ.
 
 nàng   cố tình giành lấy cỗ xe hoa lệ mà phu nhân  chuẩn  sẵn cho .
 
Còn  quên vén rèm nhăn mặt lè lưỡi với :
 
“Muội  cố ý , chỉ là thời gian gấp quá nên   một bước. Trước mặt Bồ Tát,  nên quá xa hoa. Để   tỷ gánh tội !”
 
Nhìn nàng  cao ngạo rời ,  mím môi .
 
Không cố ý ư?