Giữa rừng già nguyên sinh — đây là khu rừng nguyên sinh lớn nhất cả nước, lấy một con đường nhựa, cũng là cây cối rậm rạp. cùng Quan Ngưng Tuyết và Liễu Linh Nhi cứ thế bộ xuyên qua khu rừng thâm sơn cùng cốc .
"Chúng còn bao lâu nữa? Đường ở đây khó quá." Liễu Linh Nhi bất đắc dĩ than vãn.
" là khó , nhưng tình hình hiện tại cũng chẳng còn cách nào khác." đáp.
"Vị Lão Tiên mà bà lão trong khu rừng ?" Liễu Linh Nhi hỏi.
" , Tiên gia thường cư ngụ trong rừng sâu hoặc trong các hang động. Vì thế tên của các vị Tiên gia thường gắn liền với địa chỉ của họ, kiểu như Hồ Tiên động ở núi Nhị Long chẳng hạn." giải thích.
"Hóa là thế, Tiên gia đáng sợ lắm ?"
"Thực Tiên gia là một loại tồn tại kỳ quái." : "Bản chất họ cũng là một loại quỷ, hơn nữa là loại quỷ cực kỳ hung hãn. Có điều bọn họ nửa chính nửa tà, chỉ cần đắc tội mà thành tâm thờ phụng thì sẽ nhận những lợi ích tưởng. Vì thế Tiên gia còn gọi là Gia Tiên, nhiều chọn thờ cúng họ trong nhà."
Nghe đến đây, Quan Ngưng Tuyết hỏi: "Vậy thì chuyện đó liên quan gì đến nơi chúng đang ?"
"Kẻ chúng tìm là một vị Lão Tiên tên là Hồ Bát Gia. Đó là một vị Tiên gia tính tình cực kỳ nóng nảy nhưng thần thông quảng đại. Vụ án mà gã đàn ông tàu kể chính là do ông gây đấy."
"Ra là ." Liễu Linh Nhi gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ run sợ.
Chẳng mấy chốc, chúng đến một vạt rừng, nơi một chiếc xe kẹt cứng giữa mấy gốc cây lớn. Chiếc xe cũ nát, cành lá quấn quanh chằng chịt.
"Đây chính là chiếc xe ma đó ?" Liễu Linh Nhi hỏi.
", năm đó kẻ đ.â.m c.h.ế.t một con cáo trả thù. Hắn tự lái xe đây c.h.ế.t t.h.ả.m." đáp.
"Hồ Tiên ơn tất báo, thù tha. Đã chúng cứ tránh xa , đừng chọc họ là ." Liễu Linh Nhi vẫn còn thấy rùng .
cô , nở một nụ quái dị: "Làm mà chúng thể chọc ông ?"
Nói xong, bước tiếp rừng, mắt dáo dác quanh tìm kiếm dấu vết của loài cáo.
Đột nhiên, thấy một tiếng kêu t.h.ả.m thiết. Khi chạy đến nơi, chúng thấy một con cáo nhỏ dính bẫy thú ở chân, đang bất lực rên rỉ. Con cáo trắng muốt, trông vô cùng đáng yêu. Khi nó mở to đôi mắt chúng , ai nấy đều cảm thấy chấn động.
"Oa, quá mất! Để chị cứu em ngay đây." Liễu Linh Nhi đưa tay , vội vàng gỡ nó khỏi cái bẫy sắt. Nhìn cái chân rỉ m.á.u của tiểu bạch hồ, cô vội lấy băng gạc và t.h.u.ố.c sát trùng băng bó cho nó.
Con cáo nhỏ ngoan, hề kháng cự, thỉnh thoảng Liễu Linh Nhi với ánh mắt đầy vẻ ơn. Sau khi băng bó xong, nó nhảy khỏi lòng Liễu Linh Nhi, ngoảnh đầu đầy quyến luyến khi biến mất bụi rậm.
Nhìn bóng dáng nó khuất dần, Quan Ngưng Tuyết : "Anh may đấy, con cáo trắng chắc chắn là của Tiên gia. Cô cứu nó, nó sẽ báo đáp cô."
"Cô đúng đấy." mỉm .
"Tiếc thật, con cáo nhỏ đáng yêu như thế..." Liễu Linh Nhi thở dài.
"Nếu cô thích nó đến thế, để bắt nó về cho." lạnh.
"Thôi bỏ , nó thuộc về khu rừng mà." Liễu Linh Nhi ngăn cản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lop-hoc-kinh-hoang/chuong-730-tieu-bach-ho.html.]
"Thì ? Thứ thì thuộc về ." Nói đoạn, bóng dáng lao v.út .
Một lát , xách cổ con cáo trắng trở . Con cáo nhỏ rên rỉ tội nghiệp nhưng mặc kệ, tự bắt đầu chẻ củi.
Liễu Linh Nhi ôm lấy con cáo, thấy nó t.h.ả.m hại quá liền trách móc: "Anh thế quá đáng lắm ! Nó đáng yêu thế nỡ hại nó? Mà chẻ củi gì thế?"
"Lát nữa cô sẽ ." bí hiểm. Chẳng mấy chốc, nhóm lửa, bắc một cái nồi lớn lên và... thả thẳng con cáo nhỏ trong nồi nước.
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
"Chờ nước sôi là thịt ăn ." con cáo trong nồi, mặt lộ vẻ tàn nhẫn.
"Tiểu Bạch đáng yêu thế nỡ ăn thịt nó chứ!" Liễu Linh Nhi hét lên.
"Câm miệng! thích gì là quyền của ." lườm cô một cái.
"Không , thể ăn nó!" Liễu Linh Nhi định xông lên ngăn cản, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, cô sợ hãi sững . Cô quá rõ tính , một khi quyết thì chẳng ai cản nổi.
"Xin nhé Tiểu Bạch, cùng lắm thì tí nữa chị... ăn ít một bát ." Liễu Linh Nhi con cáo trong nồi, mếu máo .
Quan Ngưng Tuyết thì trợn tròn mắt con cáo: "Thịt cáo chắc là ngon lắm."
Tiểu bạch hồ mà nước mắt, ở trong nồi liên tục kêu cứu. Theo nhiệt độ nước tăng dần, nó càng trở nên hoảng loạn, tiếng kêu càng lúc càng gấp gáp.
Không qua bao lâu, nước bắt đầu bốc nóng, cũng dần mất kiên nhẫn.
"Sao vẫn đến nhỉ? Tí nữa nước sôi là nó chín nẫu mất." lẩm bẩm.
lúc , Liễu Linh Nhi đột nhiên hét lên kinh hãi. xung quanh, phát hiện từ lúc nào , cả một bầy cáo đông nghịt bao vây lấy chúng . Chúng nấp trong rừng cây, con nào con nấy lộ vẻ hung tợn, ánh mắt găm c.h.ặ.t .
Dẫn đầu là một con cáo đỏ rực, đôi mắt nó vằn tia m.á.u, đầy oán độc.
"Cuối cùng cũng chịu ló mặt ." phẩy tay, xách con cáo trắng từ trong nồi , bóp c.h.ặ.t lấy cổ nó.
"Thả con gái , nếu ngươi c.h.ế.t ngay lập tức!" Con cáo đỏ đột nhiên cất tiếng , giọng lạnh thấu xương.
"Ta chẳng hứng thú thả con gái ngươi . Da thịt nó mịn màng thế , hầm một nồi thịt thì đúng là tuyệt phẩm." lạnh trêu tức.
"Ngươi đang tìm cái c.h.ế.t!" Con cáo đỏ nổi trận lôi đình: "Ngươi là ai ? Đắc tội với thì ai cứu nổi ngươi !"
"Ta chẳng cần ai cứu cả, giờ con gái ngươi là của ."
"C.h.ế.t ! Tất cả xông lên g.i.ế.c cho !" Con cáo đỏ lệnh, bầy cáo lập tức lao hung hãn.
Thế nhưng, chúng kịp chạm một bức tường khí vô hình chặn .
Con cáo đỏ khẩy: "Hóa là chút bản lĩnh nên mới dám đến đây tìm gây sự ? Ngươi quá coi thường !"
Nói đoạn, nó gầm lên một tiếng, tỏa luồng khí tức đáng sợ lao v.út về phía . Ngay cả bức tường khí vô hình cũng chặn nổi cú vồ của nó. lùi một bước, nét mặt bắt đầu lộ vẻ nghiêm trọng.