Lớp Học Kinh Hoàng - Chương 147: Trơ Trẽn

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-10-17 04:51:29
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không , dù Chiêu Hồn Linh cũng mạnh mẽ lắm,” với vẻ mặt thờ ơ: “Con ma Chiêu Hồn Linh triệu hồi, tuy vẻ kỳ dị, nhưng chỉ thể đối phó với thường, vô hiệu với Đồ Tể.”

 

“Hơn nữa, vì đặc tính của trường học bỏ hoang, sử dụng Chiêu Hồn Linh trong đó thì nhất thiết c.h.ế.t. Chỉ khi đó mới thể sử dụng . Vì , tác dụng căn bản lớn.”

 

“Dù , lỡ mà mất thì thiệt hại quá lớn,” Ngô Dũng .

 

“Nếu thật sự mất, cũng thể tìm ,” tự tin .

 

Chẳng mấy chốc qua ba tiếng, đó đến giờ vẫn . thì khá bình tĩnh, nhưng những bạn học khác thì thể yên nữa.

 

“Chẳng lẽ Chiêu Hồn Linh vô dụng?” “Chắc là tác dụng gì. Lương Phàm sống sót cũng nhờ Chiêu Hồn Linh.” “Chúng hiểu lầm Lương Phàm . Việc dễ dàng giao Chiêu Hồn Linh cho thấy hề bận tâm đến nó.”

 

lúc đang xì xào bàn tán, họ thấy nam sinh hớn hở trở lớp học.

 

Thấy sống sót trở về, nhốn nháo bàn tán, vẻ mặt vô cùng phấn khích.

 

Cậu cũng giấu vẻ may mắn trong mắt, cửa kêu lên: “Thật là kinh hoàng! Bốn chỉ sống sót. Thật quá khủng khiếp!”

 

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ?” Lập tức hỏi.

 

Người kể ngay chuyện.

 

Lần vẫn là bốn , và ba học sinh lớp khác. Vừa bước , tìm cách trốn trong tủ đựng đồ của dãy nhà học để tránh sự truy sát của Đồ Tể.

 

Thân hình Đồ Tể to lớn, khó lọt một chỗ, nhưng cực kỳ bạo lực. Chỗ nào , sẽ dùng rìu khổng lồ phá tung tường. Vì thế, trốn tránh mặt là điều vô cùng khó khăn.

 

May mắn , nam sinh phát hiện, còn những khác lượt tìm thấy. Những tự nhiên thoát khỏi nanh vuốt của Đồ Tể. Chỉ trong chớp mắt, Đồ Tể xử tử hai . Những còn càng ngày càng hoảng sợ.

 

Học sinh trốn ba tiếng mà vẫn Đồ Tể phát hiện. lúc , cánh cổng mở , thời gian chạy trốn đến. Và cứ mỗi như , Đồ Tể trở nên cực kỳ hung bạo.

 

Đồ Tể cầm cây rìu khổng lồ, như một con mãnh thú, lang thang quanh trường. Lúc , nam sinh chạy xuống lầu, thoát khỏi cổng chính.

 

vô cùng cảnh giác, kịp thời sử dụng Chiêu Hồn Linh, triệu hồi một con ma mới c.h.ế.t. Sau đó, để con ma gây động tĩnh, tạo điều kiện cho trốn thoát.

 

Thế là con ma lởn vởn quanh Đồ Tể, khiêu khích khắp nơi.

 

Đồ Tể tự nhiên gầm lên giận dữ, vung rìu khổng lồ c.h.é.m con ma thành hai mảnh. thể của Đồ Tể quá to lớn, căn bản hề linh hoạt. Vì thế, việc truy đuổi thành công. Con ma vẫn còn sống.

 

Tranh thủ lúc con ma kéo dài thời gian, nam sinh dễ dàng trốn thoát khỏi trường học bỏ hoang mà hề Đồ Tể truy đuổi.

 

Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)

“Hóa là dùng ma để kéo dài thời gian, thảo nào. Sao đây nghĩ ?” lẩm bẩm, vẻ mặt kỳ lạ.

 

Trước đây, thường triệu hồi ma, để chúng chiến đấu với Đồ Tể, mặc dù cũng là để kéo dài thời gian, nhưng kéo dài bao lâu.

 

nếu theo cách mà nam sinh , thì thể kiềm chế Đồ Tể trong một thời gian dài, và chúng sẽ thể trốn thoát thành công.

 

cho , con ma triệu hồi kéo dài tận nửa tiếng! Trong quá trình đó, chỉ mà còn một khác cũng sống sót,” nam sinh phấn khích .

 

“Nói như , Chiêu Hồn Linh tác dụng lớn đến thế ? Muốn sống sót thì quá đơn giản !” “ , chỉ cần Chiêu Hồn Linh, xác suất sống sót của chúng sẽ tăng lên nhiều!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lop-hoc-kinh-hoang/chuong-147-tro-tren.html.]

 

Tuy nhiên, lời của họ, phản bác: “Mặc dù là , nhưng các quên một điều: Chiêu Hồn Linh giới hạn. Trường học bỏ hoang c.h.ế.t thì Chiêu Hồn Linh mới tác dụng.”

 

“Trước đó, Chiêu Hồn Linh vô dụng.”

 

“Dù thế nào nữa, Chiêu Hồn Linh cũng tác dụng cực lớn. Chỉ cần c.h.ế.t một , ba còn đều thể sống sót.”

 

“Vậy ai sẽ là vật tế đây?” lạnh .

 

Cả lớp lập tức im lặng. Còn Ngô Dũng thì dậy mắng: “Đới Nguyên Thanh, mau trả Chiêu Hồn Linh!”

 

Đới Nguyên Thanh , chiếc Chiêu Hồn Linh trong tay, chợt mỉm : “Chiêu Hồn Linh là do phát hiện công dụng mới. Hay là cứ để dùng , đến lúc đó sẽ bảo vệ tất cả trong lớp.”

 

“Ít nhảm ! Mau trả Chiêu Hồn Linh!” Ngô Dũng mắng, trừng mắt .

 

Đới Nguyên Thanh sắc mặt đổi, một cách trơ trẽn: “Chiêu Hồn Linh lẽ thuộc về tất cả , nên để các độc chiếm.”

 

“Mày gì?” Ngô Dũng sắc mặt âm trầm , giận dữ mắng: “Vừa nãy mày mượn Chiêu Hồn Linh như !”

 

Đới Nguyên Thanh hề tỏ hổ, ngược còn hùng hồn : “Chủ nhân thật sự của Chiêu Hồn Linh vốn Lương Phàm. Cậu cũng lấy từ tay khác mà thôi. Đừng nghĩ .”

 

“Điều đó liên quan gì đến mày? Mau giao Chiêu Hồn Linh !” Ngô Dũng tức điên lên, ánh mắt đầy phẫn nộ.

 

Đới Nguyên Thanh, lạnh : “Không ngờ mượn Chiêu Hồn Linh, độc chiếm.”

 

cũng còn cách nào khác. Chiêu Hồn Linh chỉ tác dụng khi ở trong tay ,” Đới Nguyên Thanh nghiêm túc . Ánh mắt cảnh giác Ngô Dũng, thể lùi về một bước.

 

, bất lực : “Trả Chiêu Hồn Linh cho , như chúng sẽ x.é to.ạc mặt .”

 

“Xé toạc mặt thì ?” Đới Nguyên Thanh , nghiêm túc : “Lương Phàm, vì cho mượn, thì nó là của .”

 

“Đồ mượn bằng bản lĩnh, căn bản cần trả.” “Cho nên cũng đừng đòi . Đây là thứ xứng đáng .”

 

Nghe câu , Ngô Dũng gần như phát điên. Cậu gầm lên một tiếng, chỉ mắng: “Cái đồ vô ơn bội nghĩa! Nếu đại ca cho mày mượn Chiêu Hồn Linh, mày c.h.ế.t từ lâu !”

 

“Đó là bản lĩnh của , liên quan đến . thích thế đấy,” Đới Nguyên Thanh .

 

“Đừng nhảm! Mày giao !” Ngô Dũng mắng.

 

“Không giao! Là giao! đó là đồ của . Không ai thể buộc giao ,” Đới Nguyên Thanh lạnh .

 

Những học sinh xung quanh đều với ánh mắt phẫn nộ, ai nấy đều ánh mắt phức tạp, bởi vì xét cho cùng, một thứ thể giúp sống sót, dù là ai cũng giao .

 

“Mày tìm c.h.ế.t!” Ngô Dũng xông thẳng tới, xông đ.á.n.h với . Đới Nguyên Thanh thể cường tráng, đá một cú, vài cú là đá Ngô Dũng ngã xuống. Hắn : “Lương Phàm, chuyện sai, bữa khác sẽ mời uống rượu xin . Cứ cho qua chuyện .”

 

“Cho qua ư? Cậu nghĩ là ai?” lạnh một tiếng, chớp mắt xông tới, đ.ấ.m một cú mặt .

 

Đới Nguyên Thanh kêu t.h.ả.m một tiếng, thể lùi về , nhưng cố c.h.ế.t nắm chặt Chiêu Hồn Linh, ánh mắt âm trầm vô cùng.

 

 

Loading...