Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 75
Cập nhật lúc: 2025-02-07 19:55:37
Lượt xem: 22
Kinh tế trong nhà khẩn trương, Đồng bá lại dâng thành phản quốc, ta chỉ sợ một ngày kia Phượng Triêu Văn tâm huyết dâng cao, tiện tay ban thánh chỉ tứ hôn, phá vỡ mộng đẹp làm dân chúng của ta, chỉ đành phải gia tăng bước chân kiếm tiền, mỗi ngày vì kiếm sống bôn ba mọi nơi trong đế kinh, nào biết bôn ba liền xảy ra chuyện.
Một ngày kia đưa xong rượu rồi, ta cất túi tiền xong, thúc giục bốn thiếp thân cung nữ kia trở về phủ, mình ở trên đường tùy ý đi dạo đến buổi chiều, vẫn là không thu hoạch được gì, bất đắc dĩ trở về phủ, cũng đang trên đường trở về phủ bị một thanh niên da ngăm đen bộ mặt râu ria rậm rạp ngăn ở trong ngõ hẻm.
Cái ngõ hẻm này thật vắng, ta vốn là chính là đi tắt, người phú quý ít ai đi trong ngõ hẻm vắng này, nam tử trẻ tuổi cao hơn một cái đầu so với ta, từng bước một đi tới bộ dạng rất là trấn định, ta vừa khom lưng làm bộ phủi đất trên giày vừa len lén lấy ra chủy thủ giấu bên trong, chờ thiếu niên kia đưa ra hai cánh tay nhào tới, nhanh như cắt vung tay...
Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết quen thuộc, hắn ôm chặt bụng ngồi xổm xuống, lớn tiếng kêu thảm thiết: “Tiểu Dật tiểu Dật, làm sao ngươi có thể xuống tay nặng như vậy với ta?”
Thanh âm này hết sức quen thuộc, vậy mà người trước mắt lại quá mức xa lạ, ta nhất thời thật không dám thừa nhận, nhéo lỗ tai của hắn kéo hắn lên, thấy hắn không có chút tự giác phản kháng nào, lúc này mới xác định thân phận của người đến.
“Tiểu Hoàng ngươi mang bộ dạng như quỷ này làm cái gì?”
Theo kinh nghiệm ta nhéo lỗ tai phế đế nhiều năm biết được, hắn sẽ lớn tiếng kêu thảm thiết, vừa che chở lỗ tai xin khoan dung.
Thế mà hôm nay hai cái tay hắn ôm ở trên bụng, m.á.u theo khe hở chảy ra bên ngoài, tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt, nhất thời không rảnh cố kỵ tới lỗ tai.
Ta suy nghĩ mấy ngày trước Phượng Triêu Văn muốn Điền Bỉnh Thanh tới truyền khẩu dụ, dư nghiệt Đại Trần xuất hiện ở đế kinh, muốn gần đây trong phủ cẩn thận cửa nẻo.
... Thật ra thì ta và Đồng bá chính là dư nghiệt Đại Trần...
Tiểu Hoàng nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt tố cáo: “Tiểu Dật ngươi thật là càng ngày càng bạo lực rồi!”
Ta khi chọc chọc vết thương của hắn, lại đưa tới hắn luôn miệng kêu thảm thiết, hoàn toàn đồng ý cách nói này của hắn.
“Ừ, ta bạo lực hơn lúc trước. Vậy ngươi làm ra dạng muốn cướp bóc, ta lại không phải người ngu, chẳng lẽ chờ trúng chiêu a?”
Ta thực muốn chọc một trăm tám mươi đao, không liên quan với ba năm khổ cực kia, chẳng qua là mẹ nợ con trả, một cái mạng của cha ta đặt trên người mẹ hắn.
Nhưng là nếu như mẹ hắn không phải là mẹ ruột... Chuyện này còn chờ khảo chứng...
Đồng bá thấy ta từ cửa hông dìu một nam tử trẻ tuổi vào, mà trên bụng nam tử cắm thuỷ thủ tuỳ thân của ta, cả kinh thất sắc: “Tiểu lang hành hung?”
Ta vốn chưa bao giờ là dân chúng tốt tuân theo pháp luật, lão đánh giá ta quá cao!
Ánh mắt Nga Hoàng nhìn chằm chằm như nước long lanh hoảng sợ lùi lại sau: “Kéo người bị hại về trong nhà, chuẩn bị hủy thi diệt tích?” Nàng “A” một tiếng hét thảm, “Về sau nô tỳ sẽ không bao giờ ra vườn sau hái trộm trái cây ăn!”
—— ta rốt cuộc biết nguyên nhân trái của cây lê ở vườn sau càng ngày càng ít.
“Ta chuẩn bị đem người này chôn ở dưới cây lê vườn sau làm phân bón!”
Nga Hoàng run run so với Tiểu Hoàng còn lợi hại hơn.
Bốn gã thiếp thân cung nhân kia trung thành với cương vị làm việc, thực hiện đầy đủ hành vi nghề nghiệp thường ngày, tiến lên nhấc Tiểu Hoàng, nghiêm túc hướng ta bảo đảm: “Cô nương, chuyện này giao cho thuộc hạ làm, sẽ xử lý hắn sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không lưu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-75.html.]
Chẳng lẽ phi tần hậu cung thường sai khiến các nàng làm chuyện như vậy? Nghiệp vụ nhìn rất là thuần thục a!
Ta vẩy cánh tay nhức mỏi, nghỉ ngơi một hơi, ngăn lại các nàng: “Đưa hắn vào phòng của ta.”
Lần này Nga Hoàng còn run rẩy mạnh hơn, nàng run run nhắc nhở ta: “Cô nương... Nếu để cho bệ hạ biết trong khuê phòng ngài che dấu đàn ông... Nô tỳ sẽ c.h.ế.t không nơi chôn thân!”
Bốn cung nữ kia cũng hổ nghiêm mặt, hiềm nghi ta cho hoàng đế bệ hạ đội mũ xanh.
Tiểu Hoàng không chớp mắt nhìn ta chằm chằm, Đồng bá lời mói thấm thía: “Tiểu lang a, coi như cậu g.i.ế.c thằng nhãi này đi bón cây, cũng an toàn hơn nhiều so với giấu hắn trong phòng?”
Ta bại trận trong ánh mắt hoài nghi của cả đám, rốt cục hiểu được tự biện một câu: “Ta chỉ là trị thương cho hắn mà thôi.”
Tiểu Hoàng cứ như vậy ở lại trong phủ, ở tại trong phòng Đồng bá, vết thương cũng là Đồng bá giúp đỡ xử lý. Xét thấy bọn họ đều chưa từng có cơ hội đối mặt với phế đế Đại Trần, mà năm đó khi Phượng Triêu Văn gặp hắn thì hắn là cục thịt tròn cực trắng mập, ngũ quan khó phân biệt, ta lại không sợ bị người nào vạch trần.
Chờ khi vết thương hắn hơi khá hơn chút, ta liền lén giục hắn trốn.
Hắn lộ ra vẻ mặt tội nghiệp cầu xin ta: “Tiểu Dật, ta cảm thấy ở bên cạnh ngươi ăn được ngon ngủ được ngon, tách ra với ngươi hơn nửa năm, ta đều chưa từng ngủ ngon...”
Ta tiến lên chính xác đ.â.m trúng vết thương của hắn, nhìn hắn hít vào một hơi vẻ mặt nhịn đau, cười đến đặc biệt rực rỡ: “Bệ hạ, lần này ngươi tới vì cái gì? Chẳng lẽ còn chưa từ bỏ tham vọng với khối binh phù kia?”
Râu ria trên mặt hắn dài rậm, không thấy được sắc mặt có đỏ hay không, chẳng qua là ánh mắt lóe lên một cái, rốt cục cúi đầu: “Lúc trước ngươi len lén mang rượu từ trong nhà vào trong cung cho ta uống, ngày đó ta ở quán rượu uống được loại rượu này, cũng biết nhất định là rượu nhà ngươi, lại hỏi chưởng quỹ quán rượu.. Đợi ngươi mấy ngày rồi, nhìn thấy ngươi liền không nhịn được theo tới...”
Ta dùng sức chọc vết thương hắn, nghĩ đến nhóm đảng phái bảo vệ hoàng gia sắp g.i.ế.c tới cửa, chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng.
Giờ khắc này ta vô cùng khẩn cấp muốn vào ở trong cung.
Hoàng đế bệ hạ, ta sai lầm rồi! Không nên tự tiện rời cung!
Đối với đảng phái thủ cựu cuồng nhiệt này, ta luôn luôn kính mà không gần, vô luận bọn họ là vì danh dự hay là vì phú quý, chịu giơ đầu duy trì tín ngưỡng cách mạng cao thượng thì ta đã bày tỏ kính nể từ đáy lòng, nhưng ta chỉ muốn sống trong góc của mình, dương dương tự đắc.
Ta gõ đầu Tiểu Hoàng quở trách: “Ngươi, làm lãnh tụ của một đám phần tử, cùng ta cầu đi đằng cầu, đường về đằng đường không tốt sao?”
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng ta, ánh mắt rõ ràng trong suốt, hơn nửa năm không thấy, vừa đen lại cao, râu ria nửa bộ mặt, thật xa lạ, nhưng phần ủy khuất kia lại một chút cũng không xa lạ: “Ta chỉ vô thức liền đi theo ngươi, nào biết ngươi cho ta một đao?!”
Ta không có chút thẹn thùng sờ cằm hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ta đ.â.m ngươi rất nặng?”
Hắn lắc đầu một cái, “Đâm nhẹ, đ.â.m nhẹ.”
Ta hùng hồn từ trong giày lấy chủy thủ ra, “Nói như vậy thêm mấy đao nữa mới đúng?”
Hắn có chút sợ hãi, thoạt nhìn đàng hoàng không ít. Nhưng trong ánh mắt phản đối rõ rành rành.
Ta lấy chủy thủ khi nhẹ nhàng miết tới miết lui trên mặt hắn, cười ngọt ngào: “Bệ hạ, ta từ trước rất là tò mò, trong cung có một tin đồn cũ mèm, nói bệ hạ không phải là ruột thịt của Thái hậu nương nương, là cung nữ bên người nàng sinh? Không biết chuyện này là thật hay giả?”