Lời Trẫm Nói, Chống Cự Vô Ích - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-02-07 19:55:35
Lượt xem: 14
Ta đem đầu chôn thật sâu vào trong n.g.ự.c hắn, ngửi hơi thở ấm áp này, vẫn không nhịn được ngăn trở: “Nhà ta ra không nổi đồ cưới!”
Hắn đem đầu ta đẩy ra, trán áp trán, ta có thể thấy rõ vẻ nghiêm túc trong tròng mắt phượng đó: “Đồ cưới ta ra!”
“Ngươi cũng không phải là cha ta!”
Ta cắn đầu lưỡi, vì tự chủ của mình càng ngày càng yếu mà phẫn hận không dứt.
Hoàng đế bệ hạ mặt không vui nhìn chằm chằm ta, hung hăng cắn môi ta một cái, tựa hồ vẫn không thể hả giận, lại mở cổ áo ra, cắn một cái ở trên cổ ta.
... Bệ hạ, ngài là chó sao?
Ta nhớ đến Điền Bỉnh Thanh nói năm đó Đại Tề tiên đế bên trái bên phải nhét nữ nhân vào Đông cung, thật ra khi đó tiên đế tuổi tác đang thịnh, thái tử điện hạ lại không có người nối dõi cũng không phải là chuyện gì tốt, huống chi trung gian còn kẹp một mẹ kế lòng dạ khó lường.
Hoàng đế bệ hạ đang cao hứng mạnh mẽ vậy, ta thực không phải là có ý tứ chọc hắn không vui.
Chờ món ăn bưng lên, mặt hoàng đế bệ hạ lại tối sầm lại.
Mọi người đều biết, đại Tề ở xứ lạnh, bệ hạ thích ăn thịt, nhưng nhìn chung thức ăn nhà ta hôm nay, củ cải xào, rau cỏ, bí đao, còn có một bát canh củ cải... Đều tại ta đem thịt cá giấu kỹ quá, bọn họ khẳng định không tìm được...
Mang thức ăn lên chính là Nga Hoàng, run lẩy bẩy bưng món ăn lên liền lui xuống. Điền Bỉnh Thanh và Đồng bá căn bản chưa tới...
Ta ở trong n.g.ự.c hoàng đế bệ hạ thừa nhận ánh mắt khiển trách của hắn, lại ăn rất nhiều rau cỏ củ cải hắn đút tới, hắn vừa đút ta vừa thương yêu nói: “Tiểu Dật vẫn còn quá gầy chút, ăn nhiều một chút thêm ít thịt, nếu không làm nương tử không xinh đẹp...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/loi-tram-noi-chong-cu-vo-ich/chuong-74.html.]
Ta thật cũng là loại không thịt không vui a a a a...
Lúc đưa hắn đi, Đồng bá tươi cười, ta đón gió yên lặng rơi lệ, bọn Nga Hoàng nhất định không ló đầu.
Ta đã biết năm nay tất cả mọi người không nói trung can nghĩa đảm nữa, đầu thành phản quốc làm cỏ đầu tường mới là xã hội đề xướng ca ngợi.
Chờ Phượng Triêu Văn đi xa, ta níu lấy vạt áo Đồng bá cơ hồ khóc lên, cắn răng nghiến lợi: “Đồng bá sao người có thể cười đến vui vẻ như vậy? Bệ hạ hắn uy h.i.ế.p ta ký giấy nợ tới hai vạn a, ta đi đâu tìm bạc?”
Hắn cười híp mắt gật đầu, “Ta biết, mực còn là ta mài.”
“Khi Điền Bỉnh Thanh đi thư phòng cầm giấy và bút mực ngài làm sao lại không ngăn đây? Lần này những rượu kia của cha bán hết cũng không cứu được.”
Đồng bá vuốt đầu ta, lời nói thấm thía: “Bệ hạ nói, rượu của lão gia đổi tiền mua đồ ăn được, lấy ra trả nợ, thì không được.”
Lời này lúc ấy ta cũng nghe đến.
Ta hận không thể nạo tường chạy, níu lấy tay áo Đồng bá: “Vậy làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”
Đồng bá lại vuốt đầu ta: “Ngoan, bệ hạ nói, chỉ cần cậu vào cung, món nợ này liền xóa bỏ!”
Ta nhảy dựng lên, giận dữ kêu la: “Vào cung? Món nợ này chính là lần trước vào cung làm bạn vua mà ra, hắn nói đây là tiền ta tiêu hằng ngày trong cung...”
“Làm hoàng đế keo kiệt thành như hắn, thật là mới nghe lần đầu!”
Đồng bá xoay người lại cười không ngừng: “Tiểu lang nhà ta cũng không kém a, một hớp thịt cũng không bỏ được. Không phải là Đồng bá không nhắc nhở cậu a, hôm nay thật có chút nóng, thịt để lâu sẽ thối... Cậu cũng biết hôm nay trong phủ không thể so với trước rồi, bạc không tiện tay...”